Chương 1017 Thăm tù (Hạ) (2)
Một tên lính canh mở cửa lao, dìu lão Vũ tộc ra ngoài.
Chư Vân Nhan đi tới bắt mạch, nói:
“Không xong, không sống được quá trưa.”
Vũ tộc trẻ tuổi nghe xong, quỳ xuống đất oa oa gào khóc.
Lão Vũ tộc nằm ở nơi đó, vô lực nhìn về phía Tử Lâm Lưu, ngữ điệu trầm thấp:
“Vị này... Ngài... đến... Cứu chúng ta ư?”
“Đúng, có điều xem ra ngươi không đợi được tới lúc đó.”
Chư Vân Nhan cười nói.
Lão giả run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía Vũ tộc trẻ tuổi sau lưng:
“Hắn gọi... Ngọc Lưu Minh... Dẫn hắn đi...”
Tử Lâm Lưu thoáng nhíu mày, nói:
“Cái này...”
Hắn thực sự không muốn tiếp tục lừa dối nữa, khắc đó, thâm tâm hắn thực sự bị kích động, khiến hắn hận không thể nói cho đối phương đừng vọng tưởng nữa, chúng ta căn bản không phải tới cứu các ngươi, các ngươi chỉ là cái cớ cho hành động có mặt ở đây của chúng ta.
May mà cuối cùng hắn cũng khống chế được tâm tình trong lòng, nhưng muốn hắn tiếp tục lừa dối lão giả sắp chết này thì e là khó làm được.
Đúng lúc này, lão giả kia đột nhiên đứng lên, như là bạo phát trước khi chết, đột nhiên đẩy ra lính canh bên người, lao về phía Tử Lâm Lưu.
Hai cánh sau lưng phần phật giang rộng, chặn lại người truy kích phía sau, đồng thời bao lại hắn và Tử Lâm Lưu.
“Ngươi?”
Tử Lâm Lưu giật mình nhìn đối phương.
Lão giả hai mắt bốc hỏa, tóm lấy cổ hắn, thấp giọng nói:
“Cứu hắn... Hắn có bí mật của Lưu Hỏa Chi Oanh...”
Ầm!
Phảng phất một đạo lôi đình bổ vào đầu Tử Lâm Lưu, chấn cho hắn trợn mắt há mồm.
Khắc sau lão giả buông hai cánh xuống, đám lính canh vọt tới, gỡ lão giả ra, lại phát hiện lão giả này không chút nhúc nhích, đã chết rồi.
Thì ra giây phút giãy dụa nhào tới vừa nãy chính là hắn kích phát toàn bộ lực lượng sót lại trong người mới làm được.
Khắc này tâm nguyện được đền đáp, lập tức chết đi, đi rất gọn gàng dứt khoát, không chút dây dưa.
“Báo cáo gia chủ, hắn chết rồi. Là tiểu nhân vô năng, để hắn giãy thoát...”
Giám ngục run rẩy nói.
“Thôi vậy, đằng nào cũng không xảy ra chuyện gì.”
Chư Vân Nhan thản nhiên vẫy vẫy tay, sau đó nghi hoặc nhìn Tử Lâm Lưu:
“Lão đầu kia... Hắn nói gì với ngươi à?”
Tử Lâm Lưu cố gắng trấn định tâm thần, hít sâu một hơi nói:
“Không, hắn chỉ hi vọng ta mang những người ở đây ra ngoài, dùng mạng của chính mình để nhắc nhở ta. Vị lão Vũ tộc này... Quá thần kỳ, vô luận thế nào, ta cũng sẽ hoàn thành di chí của hắn.”
Tử Lâm Lưu rất rõ ràng không thể chỉ cứu một người, giờ xem ra, chỉ còn cách cứu đi hết thảy Vũ tộc ở đây.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng, trên người Vũ tộc trẻ tuổi kia quả thực có bí mật bọn họ cần.
Nghe được câu trả lời của Tử Lâm Lưu, Chư Vân Nhan nhoẻn miệng cười:
“Đó là tự nhiên, Chư gia cũng rất hy vọng có thể hoàn thành vụ giao dịch lần này.”
Thu được tin tức quan trọng, Tử Lâm Lưu không còn tâm tình ở lại, vội vã lượn xong một vòng liền cáo từ rời đi, nhìn theo bóng lưng hắn, Chư Vân Nhan cười lên đắc ý.
Lão giả tự nhiên là Tô Trầm giả mạo.
Đoàn sứ tiết vô năng không tìm được vị trí mẫu trùng, hắn đành phải nghĩ cách chủ động cung cấp.
Nhưng chủ động cung cấp cũng là môn học vấn.
Một phương pháp đơn giản là: Tô Trầm nếu đã quyết định giả mạo Thúy Vũ Không Ngân, vậy cứ dứt khoát dùng thân phận Thúy Vũ Vô Ngân cung cấp tin tức cho đoàn sứ tiết Vũ tộc.
Nhưng đoàn cố vấn Chư gia phủ quyết phương án này.
Tuy không biết mấy ông chủ đến cùng muốn làm gì, nhưng dưới đủ loại điều kiện Tô Trầm Chư Trần Hoàn đưa ra, bọn họ vẫn mơ hồ đoán được một ít nội dung, cũng tinh chuẩn vạch ra: Đánh đồng người cung cấp tin tức và người đánh vào nội bộ kẻ địch, bản thân đó là một cách nghĩ lười biếng, là lẩn tránh mô thức tư duy phức tạp theo bản năng.
Còn sự thực là, hai thứ này không nhất định phải cùng một người.
Cung cấp tin tức là cung cấp tin tức, đánh vào nội bộ là đánh vào nội bộ.
Hoàn toàn là hai chuyện riêng rẽ.
Dù là cùng một người đóng vai, cũng có thể là hai nhân vật khác nhau.
Thế là, sự tình liền dễ làm rất nhiều.
Kết luận đơn giản nhất là: Dù tương lai Tô Trầm giả trang Thúy Vũ Không Ngân xảy ra sự cố bị người phát hiện, cũng sẽ không bởi vậy hoài nghi mẫu trùng. Ngược lại, chuyện mẫu trùng xảy ra vấn đề, cũng sẽ không liên lụy đến thân phận Thúy Vũ Không Ngân của Tô Trầm. Hai bên không có tính tương quan, độ an toàn liền sẽ đại tăng.
Chính vì nguyên nhân này, người cung cấp tin tức nhất định phải là một tên Vũ tộc khác.
Ngọc Lưu Minh và lão giả được lựa chọn trong tình cảnh như vậy.
Lúc ở Đại Đô ão giả đúng là từng có tiếp xúc với Lưu Hỏa Chi Oanh, nhưng vẻn vẹn chỉ gặp mặt một lần mà thôi, Lưu Hỏa Chi Oanh không thể nào giao bí mật như vậy cho một Vũ tộc xa lạ chưa từng quen biết.
Nhưng không sao cả, có một lần tiếp xúc là đã đủ rồi.
Hấp thụ kinh nghiệm của đoàn cố vấn, chuyện truyền đạt tin tức cũng được chia làm hai giai đoạn, thông qua hai người. Một kẻ thu được tin tức từ chỗ Lưu Hỏa Chi Oanh, một kẻ báo lại tin tức cho Tử Lâm Lưu, cứ vậy, bằng với tiến một bước bảo đảm tính chặt đứt của nguồn tin. Lưu Hỏa Chi Oanh chết rồi, lão giả chết rồi, kẻ duy nhất biết được bí mật còn sót lại chính là Ngọc Lưu Minh, mà làm người thừa kế bí mật, Ngọc Lưu Minh lại không quen biết Lưu Hỏa Chi Oanh, thế là che giấu một cách hoàn mỹ tất cả thiếu sót có khả năng tồn tại trong cái tin kia.
Tử Lâm Lưu và Vũ tộc sau lưng hắn có thể hoài nghi tất cả, nhưng cuối cùng bọn họ sẽ phát hiện, bất kể tra thế nào cũng không có chứng cứ.
Huống hồ chuyện này bọn họ cũng sẽ không hoài nghi.
Bọn họ quá muốn mẫu trùng!
Trong tình cảnh như thế, mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi.
Tử Lâm Lưu trở lại gặp Vụ Nguyệt Mỹ, ngày thứ hai tiến độ đàm phán lập tức tăng nhanh.
Đoàn sứ tiết đồng ý yêu cầu của Chư gia, một: Phát giấy thông hành đặc biệt cho Chư gia, cho phép thương đoàn của Chư gia tiến vào khu vực Vũ tộc khống chế để tiến hành giao dịch bình thường. Quyền hạn trên chỉ giới hạn với mỗi Chư gia, mỗi năm một lần, nhân số không được vượt quá năm mươi người, đồng thời Bình Thiên thành cũng phải cấp cho một gia tộc được Vũ tộc chỉ định quyền thông hành tương tự. Hai: Cấp cho quyền kinh doanh đặc biệt, cho phép giao dịch một ít tài nguyên đặc thù, bao gồm mười hai loại cấm phẩm giao dịch, nhưng số lượng hạn chế nghiêm ngặt. Ba: Phóng thích bốn mươi tên Nhân tộc có thực lực tương đương, mục tiêu cụ thể có thể do đại biểu của nhánh thương đoàn đầu tiên tiến hành quyết định.
Giấy thông hành đặc biệt là một hạng quyền lợi rất quan trọng, dù là hiện tại, giữa hai tộc cũng rất ít người nắm bắt được loại đặc quyền này. Sau lưng mỗi lần phân phát đặc quyền đều đồng nghĩa với lượng lớn lợi ích và nhu cầu chính trị cần phân chia. Có giấy thông hành đặc biệt, bằng với có thể tự do ra vào biên cảnh hai tộc, tiến hành giao dịch trong nội bộ hai tộc.