← Quay lại trang sách

Chương 1019 Đi sứ (Thượng) (2)

“Làm sao ngươi biết?”

“Là Lưu Hỏa Chi Oanh nói cho ta, vì thế nàng hi vọng ta có thể ở lại chỗ này thêm chút thời gian, nhưng lần trước sau khi rời đi, không thấy nàng trở về nữa.”

“Xem ra cuối cùng nàng đã không cô phụ mong đợi của chúng ta, truyền được tin tức về cho bản tộc.”

Vụ Nguyệt Mỹ thổn thức nói.

“Vậy chúng ta nên làm gì? Số lượng khoáng mạch Tinh Đàm kim quá nhiều, khai thác trộm bằng cách này nhất định không cách nào kéo dài, hơn nữa thời gian cũng không cho phép.”

Tử Lâm Lưu hỏi.

Vụ Nguyệt Mỹ suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Nếu mẫu trùng đã muốn Tinh Đàm Kim, đương nhiên phải tận lực thỏa mãn. Chúng ta không phải vừa cùng bọn họ đàm phán xong thỏa thuận ư? Bọn họ đã hứa cho phép chúng ta thu mua tài nguyên không hạn chế ở Bình Thiên thành. Vốn chỉ là yêu cầu cho có, giờ xem ra lại rất cần thiết. Đi nói cho Chư gia, khoáng mạch Tinh Đàm kim của bọn họ, chúng ta muốn hết.”

“Nhưng làm vậy, e là đối phương sẽ tăng giá.”

Tử Lâm Lưu có phần lo lắng.

“Tăng thì tăng thôi, ở trước mặt kế hoạch Phù Điểm, hết thảy đều là việc nhỏ.”

Rất nhanh tin tức truyền tới Chư gia, quả nhiên tất cả đều diễn ra như dự liệu.

Chư gia đồng ý, tuy giá cả có tăng, song rốt cuộc không tăng quá mức đáng sợ.

Vũ tộc và Chư gia hay Tô Trầm đều rất hài lòng.

Vụ Nguyệt Mỹ tự nhiên là bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, Chư Trần Hoàn và Tô Trầm thì là bởi rốt cuộc có người chịu bỏ tiền cho tổn thất khoáng mạch Tinh Đàm kim, số tiền kia theo lý thuyết thuộc về Tô Trầm, Tô Trầm trực tiếp chia đôi với Chư gia, xem như là lễ hỏi cưới Chư Tiên Dao.

Sau đó không lâu, đoàn sứ tiết Vũ tộc chuẩn bị về nước, đã lấy được mẫu trùng, không đi e là đêm dài lắm mộng. Còn Tinh Đàm Kim, cứ để Chư gia toàn lực khai thác, mỗi năm vận chuyển đến Thiên Không thành một lần là được.

Lại quá mấy ngày, cuối cùng cũng đến lúc Vũ tộc rời đi.

Ngày hôm đó, đoàn sứ tiết Vũ tộc chính thức từ biệt Bình Thiên thành, trở về Vân Tiêu quốc độ. Chẳng qua bọn hắn không rời đi một mình, theo cùng bọn họ còn có đoàn sứ tiết Chư gia.

Đúng, lần này đến lượt Chư gia phái người đi.

Đoàn sứ tiết Chư gia sứ đi lần này một mặt là hộ tống khoáng thạch Tinh Đàm Kim, đây là giao dịch song phương đã đạt thành. Chư gia mượn cơ hội này chính thức triển khai mậu dịch giữa hai bên, đám người Vụ Nguyệt Mỹ cũng nhân đây để cho Vũ tộc một câu trả lời, nhìn, chúng ta không phải không đạt được thứ gì. Lượng lớn Tinh Đàm Kim chính là dẫn chứng. Mặt khác là để nhận về bốn mươi tên Nhân tộc trong vụ trao đuổi, chuyện này cũng là cơ hội đền đáp không ít quý tộc Liêu Nghiệp bọn họ từng nhờ hỗ trợ. Ân tình không phải cho không, dù sao Chư gia là thế lực trực thuộc Liêu Nghiệp, giao dịch cùng Thiên Không thành cũng cần Vương tộc cho phép, gật đầu và nộp thuế. Những quý tộc kia sau này sẽ đứng ra điều đình, để Chư gia trả giá lợi ích thấp nhất, hồi báo lớn nhất. Nói chung, giao dịch chính trị là một mối buôn bán cần cân bằng nhiều mặt, ai cũng không thể độc chiếm tất cả. Đối với Chư gia, phân cắt bộ phận lợi ích nhất định, bảo đảm tự thân thu lợi lớn nhất, vậy là đủ rồi.

Chẳng qua những điều đó chỉ là nguyên nhân bề ngoài, lý do thực sự vẫn là giúp Tô Trầm qua ải.

Điều này cũng là một phương án do đoàn cố vấn Chư gia đưa ra.

Sự coi trọng mà Chư gia dành cho Tô Trầm có thể nói là trước nay chưa từng có, dù sao chuyện này cũng can hệ tới lợi ích của một cứ điểm phi hành.

Để bảo đảm Tô Trầm không gặp bất trắc, bọn họ nghĩ đủ mọi cách. Một cách trong đó chính là: Nếu đối phương đã phái đoàn sứ tiết đến, vậy chúng ta cũng có thể phái đoàn sứ tiết đi! Có một đoàn đội bảo giá hộ tống cho Tô Trầm, không dám chắc hắn vô sự, chí ít Tô Trầm sẽ không chiến đấu một mình như lúc ở Bạo tộc, mà sẽ có một nhóm người giúp sức cho hắn.

Lấy thân phận đặc phái viên Nhân tộc tiến vào địa giới Vũ tộc, chí ít sẽ an toàn hơn giả mạo Vũ tộc nhiều lắm. Trong khoảng thời gian này, Tô Trầm hoàn toàn có thể căn cứ tình thế để quyết định có cần giả mạo Vũ tộc hay không.

Thúy Vũ Không Ngân, đây chỉ là một trong các phương án chuẩn bị.

Chư Trần Hoàn tự nhiên là hi vọng vĩnh viễn không dùng tới phương án này, Tô Trầm thì lại vẫn nóng lòng muốn thử.

————————————

Hai chiếc Đằng Vân Long Chu lầm lùi tiến bước trong không trung.

Loại long chu này lấy nguyên thạch làm động lực, tự do bay lượn giữa trời, nhìn qua như là một con cự long vùng vẫy giữa thiên không. Tải trọng của Đằng Vân Long Chu rất lớn, chỉ đáng tiếc tốc độ lại chậm hơn Xuyên Vân Toa rất nhiều.

Tô Trầm đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh vật di động phía dưới, nói:

“Chiếu tốc độ này, muốn đến Thiên Không thành phỏng chừng phải mất sáu bảy ngày.”

“Là mười ngày.”

Chư Vân Nhan nói:

“Đến địa giới Vũ tộc, trước cần đi qua Nguyên Quang chiến bảo, Hỗn Độn yêu tháp, sau đó mới đến Thiên Không thành. Mỗi tới một nơi đều phải trải qua trình tự lục soát rườm rà, còn phải tiếp thu giám thị nghiêm mật, tốc độ có khi còn chậm nữa.”

“Hóa ra là vậy, chẳng qua nói đến Hỗn Độn yêu tháp, có một chuyện ta một mực không hiểu.”

Tô Trầm nói.

“Chuyện gì?”

Tô Trầm nói:

“Nghe nói Hỗn Độn yêu tháp là toà cứ điểm chiến tranh xây dựng trên thân một con Hồng Hoang cự thú thần trí sa vào hỗn độn, nhưng Hồng Hoang cự thú không phải đã ngủ đông theo Nguyên thú ư? Sao con Hoang thú này vẫn có thể sinh tồn ở bên ngoài?”

Chư Vân Nhan trả lời:

“Đây đúng là vấn đề thú vị, cũng là vấn đề rất nhiều người thấy hứng thú. Nhưng mà thật đáng tiếc, điều này luôn là bí mật của Vũ tộc, đến nay vẫn không người biết rõ.”

“Quả nhiên các ngươi cũng không biết.”

Tô Trầm thở dài.

Trong năm đại cứ điểm hiện có của Vũ tộc, nơi làm cho Tô Trầm hiếu kỳ nhất chính là Hỗn Độn yêu tháp.

Cứ điểm xây dựng trên người một con Hồng Hoang cự thú, từ một góc độ nào đó, Hồng Hoang cự thú càng có giá trị hơn cả cứ điểm. Tô Trầm không biết Vũ tộc làm cách nào để khiến con Hoang thú kia vẫn hoạt động được trên thế gian, nhưng có thể tưởng tượng đây tuyệt không phải chuyện đơn giản. Hắn từng đọc đủ loại điển tịch song không tìm được bí mật liên quan tới Hỗn Độn yêu tháp, khắc này hỏi Chư Vân Nhan, kỳ thực là ôm theo tâm thái có táo hay không cũng cứ đập một gậy thử xem. Thế nên lúc này nghe xong Chư Vân Nhan trả lời, trong lòng cũng không mấy ngạc nhiên.

Đúng lúc này, mặt sau truyền tới một thanh âm:

“Nói như vậy, chuyến đi tới Vũ tộc này, Hoang thú chi bí chính là một trong những phương hướng nghiên cứu của chàng?”

Tô Trầm nghe tiếng ngạc nhiên quay đầu lại, chợt thấy Chư Tiên Dao đang đứng ở phía sau.

“Tiên Dao? Sao ngươi lại đến đây?”

Chư Vân Nhan cũng cả kinh.

Lần đi tới Thiên Không thành này can hệ trọng đại, Chư Vân Nhan và Tô Trầm đều không hy vọng Chư Tiên Dao tham gia. Không ngờ rõ ràng nàng đã ở trong nhà, khắc này lại thần kỳ xuất hiện trên thuyền.

Chư Tiên Dao chắp tay sau lưng dương dương đắc ý nói:

“Bổn cô nương muốn tới, ai có thể ngăn cản?”