← Quay lại trang sách

Chương 1020 Đi sứ (Hạ) (1)

Chư Vân Nhan nhìn sang quản sự long chu ở bên cạnh, quản sự kia sắc mặt ngây dại đứng ở một bên. Chư Vân Nhan và Tô Trầm lập tức hoảng nhiên đại ngộ, hóa ra Chư Tiên Dao dùng hoặc tâm chi pháp, trực tiếp khống chế quản sự, cho nên mới dám vi phạm mệnh lệnh của Chư Vân Nhan, trộm thả Chư Tiên Dao lên thuyền.

Sắc mặt Chư Vân Nhan trầm xuống:

“Thật to gan, dám sử dụng hoặc tâm thuật với người trong nhà, còn không giải đi!”

Chư Tiên Dao lè lưỡi một cái, điểm một cái lên trán quản sự kia, giải hoặc tâm pháp cho hắn.

Cái kia quản sự khôi phục thanh tỉnh, sợ đến độ vội quỳ xuống đất thỉnh tội.

Chư Vân Nhan cũng không trách phạt, kêu hắn đứng lên.

Tô Trầm rất đành chịu:

“Nàng cần gì phải tới đây.”

Chư Tiên Dao hừ nói:

“Chàng muốn đi mạo hiểm, ta cản không được chàng, nhưng chàng đừng nghĩ bỏ ta lại. Chàng tới chỗ nào, ta liền đi chỗ đó, như vậy sau này lúc chàng mạo hiểm, chí ít còn có thể nghĩ đến bên người có ta, còn biết kiêng dè.”

Nhất thời Tô Trầm không biết nói gì.

Khắc đó, hắn đột nhiên nhớ tới Cố Khinh La.

Nếu không phải huyết mạch khốn nhiễu khiến nàng không thể tự do, hẳn nàng cũng sẽ làm như thế?

Trong phòng cao nhất trên Đằng Vân Long Chu, Tô Trầm ngồi xếp bằng ra đất, hai tay không ngừng biến hóa ra các loại phù ấn kỳ lạ.

Tùy theo thủ ấn biến hóa, nguyên năng hô ứng, xung quanh có thể thấy được các loại dị tượng kỳ quái xuất hiện.

Khi thì bỗng dưng sinh thành các loại cánh hoa, cứ thế tung bay hạ xuống, chưa kịp rơi xuống đất liền tiêu thất vô tung, khi thì âm phong gào rít, ẩn ước có thể nghe được các loại tiếng cười quỷ dị lúc lên lúc xuống. Khi thì lại thấy ánh lửa hừng hực, trong phòng bốc lên đốm lửa, đốt cháy bất kỳ vật thể nào giữa không trung, khi thì lôi âm cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, đan diệt ra một phiến phong lôi trong gian phòng.

Trên đầu gối Tô Trầm còn đặt một thanh pháp luân đen thui, nhìn như một vầng trăng đen, bình đạm không có gì lạ thường, chính là Vô Hoa Chi Luân.

Khắc này dưới ảnh hưởng của trăm nghìn loại thủ ấn từ tay Tô Trầm, Vô Hoa Chi Luân vốn bình phàm kia chợt loáng thoáng có thể thấy được một tuyến quang mang.

Chốc lát, Tô Trầm thu thủ ấn lại, thở dài nói:

“Rốt cuộc vẫn không cách nào thực sự dung hội quán thông, nhưng đã có thể xác nhận, con đường này không sai, Áo thuật thượng cổ và nguyên kỹ Nhân tộc của ta đúng là tồn tại điểm chung rất lớn, hoàn toàn có thể hấp thu lẫn nhau, phát triển ra thủ đoạn mạnh hơn.”

Mạt Đặc Lạc Khắc lẳng lặng ngồi bên cạnh Tô Trầm.

Bây giờ hắn đã là một chiếc khôi lỗi.

Chiếc khôi lỗi thông tấn giữ được từ thời thượng cổ kia.

Là một khôi lỗi cổ, Tô Trầm phát hiện giá trị lớn nhất của nó không phải trở thành vật tải linh hồn cho Mạt Đặc Lạc Khắc, mà là một phiến cửa để nhòm ngó bí mật Áo thuật thượng cổ. Thông qua chiếc khôi lỗi cổ này, Tô Trầm có thể hiểu thêm càng rõ ràng về phương thức tư duy của Áo thuật sư thượng cổ, qua đó có được hiểu biết càng sâu sắc đối với Áo thuật.

Loại hiểu biết này áp dụng vào thực lực bây giờ, giúp cho Tô Trầm có được nhận thức về mặt dung hợp giữa Áo thuật thượng cổ và nguyên kỹ Nhân tộc.

Tuy hiện tại hắn vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp thông suốt, nhưng đó là lấy tiêu chuẩn của hắn mà thôi, còn ở trong mắt người khác, Tô Trầm sớm đã đánh vỡ giới hạn Áo thuật và nguyên kỹ, thực sự tổ hợp vận dụng chúng kết hợp với nhau.

Chỉ là Tô Trầm cảm thấy không đủ, dung hội quán thông mà hắn muốn hẳn phải có đẳng cấp càng cao.

Một loại lực lượng vượt qua hệ thống hiện có.

Khắc này nghe được Tô Trầm nói vậy, Mạt Đặc Lạc Khắc nói:

“Ta thích tinh thần nghiên cứu của ngươi, nhớ năm đó ta cũng như vậy. Có điều con đường ngươi đi là một con đường dài dằng dặc, chú định trong ngắn hạn khó mà có đột phá lớn. Nó cũng tương tự như pháp môn vô huyết trùng kích, cần năm rộng tháng dài lao động cật lực. Còn nếu muốn có đề thăng hiệu quả trong ngắn hạn, tốt nhất ngươi nên chuyển sự chú ý sang những phương diện.”

“Ta rõ ràng ý của ngươi, tỷ như những tiền lời kia của ta.”

Tô Trầm cười nói.

Đoạn thời gian này chuyển hóa tiền lời thành thực lực đã thành một bài toán Tô Trầm cần phải giải, chỉ là tốc độ kiếm tiền của hắn quá nhanh, dùng tiền có phần theo không kịp ——.

Nhưng bất kể nói thế nào, chuyển hóa tiền lời thành thực lực, để ứng phó với nguy hiểm có thể gặp trong tương lai, quả thực là điều bức thiết Tô Trầm cần làm bây giờ.

“Ngươi có kiến nghị gì không?”

Tô Trầm hỏi.

“Có một thứ, ta giúp ngươi tìm ra được cách dùng.”

“Ồ? Là cái gì?”

“Viên nguyên tinh Yêu Hoàng kia.”

Viên nguyên tinh Yêu Hoàng mà Mạt Đặc Lạc Khắc nói chính là nguyên tinh được đến từ bí tàng Phi Sắc Chi Tâm, vật này thực sự quá hiếm có, quá quý giá, đến mức trước khi tìm được phương pháp sử dụng hiệu quả, Tô Trầm chỉ có thể chọn cách cất giấu.

Khắc này nghe được Mạt Đặc Lạc Khắc nói có cách sử dụng, Tô Trầm lập tức sáng mắt lên:

“Ồ? Ngươi nói xem nào.”

“Ta nghiên cứu qua viên nguyên tinh ngươi thu được kia, đó hẳn là nguyên tinh của một loại thú thiết giáp quý kiếm nào đó, sở trường về lực lượng kim loại.”

“Ta biết, đáng tiếc đó không phải thứ ta am hiểu.”

Tô Trầm tiếc nuối nói:

“Nếu như là nguyên tinh của Phi Sắc Chi Tâm thì tốt biết mấy.”

Con đường Phi Sắc Chi Tâm đi là hệ thống tam sắc nguyên tố, trong đó lực lượng hỏa diễm và hắc ám đều là những thứ Tô Trầm nắm giữ, nếu là nguyên tinh nó lưu lại, đối với Tô Trầm tuyệt đối sẽ có tác dụng rất lớn. Đáng tiếc nó chết khi dầu cạn đèn tắt, không lưu lại được thứ tốt gì, chỉ có viên nguyên tinh Yêu Hoàng nó giết chết trước kia này, nhưng lại không hợp với lực lượng của Tô Trầm, mới khiến cho Tô Trầm một mực gác bỏ đến hiện tại.

Mạt Đặc Lạc Khắc nói:

“Vốn ngươi thật sự không tiện phát huy ra tác dụng của nó, nhưng giờ thì đã có cách.”

“Hả? Cách gì?”

“Vô Hoa Chi Luân.”

Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời.

“Vô Hoa Chi Luân?” Tô Trầm ngạc nhiên.

“Đúng! Chính là nó.”

Mạt Đặc Lạc Khắc đáp chắc nịch.

Vô Hoa Chi Luân là một thanh vũ khí có thể dung hợp lực lượng Áo thuật, điểm này trong lúc đối chiến cùng Sở Hoài Lương Tô Trầm đã có cảm nhận rất sâu sắc, thông qua nó Tô Trầm có thể trực tiếp tăng mạnh uy lực ám diễm phượng hoàng.

Mạt Đặc Lạc Khắc lại nói tiếp:

“Vô Hoa Chi Luân có thể dung hợp lực lượng Áo thuật, nhưng nếu đã là dung hợp, liền hẳn là Áo thuật và nguyên kỹ chiến đấu nguyên kỹ cùng tồn tại, mà ngươi bởi vì tự thân hạn chế, còn chưa thực sự phát huy ra tác dụng của nó.”

“Ta biết.”

Bản thân Vô Hoa Chi Luân là một kiện vũ khí cực kỳ cường đại, trong khi Tô Trầm chỉ sử dụng nó như khí cụ tăng cường Áo thuật, chứ chưa thể phát huy ra hiệu quả vũ khí vốn có, điều này là bởi về mặt dung hội quán thông hai hệ thống Tô Trầm còn làm chưa đủ tốt.

“Viên nguyên tinh Yêu Hoàng này có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề.”

Mạt Đặc Lạc Khắc nói.

“Nguyên tinh Yêu Hoàng? Giúp ta giải quyết vấn đề này?”

Tô Trầm ngây ra trong thoáng chốc, sa vào trầm tư.