Chương 1021 Đi sứ (Hạ) (2)
“Năng lượng kim loại... Vô Hoa Chi Luân...”
Tô Trầm tập trung suy nghĩ, dần dần trong mắt xuất hiện một tia quang mang.
Đột nhiên hắn nhảy lên, tóm lấy Mạt Đặc Lạc Khắc kích động nói:
“Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta biết nên sử dụng nó thế nào rồi!”
Mạt Đặc Lạc Khắc thản nhiên đáp:
“Không cần khách khí.”
...
“Khoáng mạch Tinh Đàm Kim? Ngươi muốn thứ kia làm cái gì?”
Nghe được yêu cầu của Tô Trầm, Chư Vân Nhan thoáng kinh ngạc.
“Nghiên cứu một thứ mới, cần dùng đến kim loại quý hiếm.”
Đối mặt với mẹ vợ mình, Tô Trầm không dối gạt nàng.
“Hả? Là thứ gì vậy?”
Nghe nói Tô Trầm có nghiên cứu mới, Chư Vân Nhan cũng cảm thấy rất hứng thú.
“Trước lúc luyện thành, tạm thời bảo mật cái đỡ, đỡ phải lời ra khỏi miệng lại không làm được, mất mặt.”
Tô Trầm cười hì hì trả lời.
Chư Vân Nhan liền lườm hắn một cái:
“Muốn bao nhiêu?”
“Càng nhiều càng tốt.”
“Chậc, thế chẳng phải là giành ăn với mẫu trùng à.”
“Ừ!”
Tô Trầm gật gật đầu:
“Ta cũng cân nhắc qua vấn đề này. Tinh Đàm Kim cùng Nguyệt Quang thạch có cùng nguồn gốc, đối với mẫu trùng khá là quan trọng. Vì vậy ta không cần nhiều, nếu có một chút thành tựu, nhân chuyến đi Thiên Không thành lần này, xem xem có kim loại quý hiếm nào khác không, ngươi giúp ta sưu tập một ít.”
Chư Vân Nhan bị hắn làm cho ngẩn ngơ, kinh ngạc liếc nhìn, song rốt cuộc vẫn đồng ý.
Hai ngày sau.
Long Chu đi tới Nguyên Quang vực.
Vũ tộc chia lãnh địa làm năm vực lớn, phân biệt là Thiên Không vực, Nguyên Quang vực, Hỗn Độn vực, Vũ Tinh vực, Yêu Thị vực, từ cách đặt tên liền có thể thấy được, năm vực lớn này thật ra chính là lấy Thiên Không thành và bốn toà cứ điểm phi hành làm trung tâm để lập nên. Vốn Vũ tộc có sáu vực, sau khi Phi Linh thành bị phá huỷ, Linh Hoạt vực lập tức tuyên cáo biến mất, hơn phân nửa nguyên lãnh địa thuộc về Liêu Nghiệp, phần còn lại thì bị nhập vào Nguyên Quang vực.
Từ điểm đó liền có thể hiểu được chấp niệm của Vũ tộc đối với cứ điểm phi hành.
Một toà cứ điểm, một khu vực!
Dù Vũ tộc là giống loài phi hành giữa trời, song đối với đất đai vẫn có theo đuổi chấp nhất vô hạn.
Có thể tưởng tượng, nếu thật để bọn họ hoàn thành kế hoạch Phù Điểm số sáu, như vậy đối tượng đầu tiên bị cầm ra khai đao sẽ là Liêu Nghiệp.
Vì vậy vô luận thế nào Chư gia đều không thể để Vũ tộc hoàn thành kế hoạch đó, may mà có Tô Trầm, khiến kế hoạch Vũ tộc ngay từ đầu đã bị phá sản.
Đi tới Nguyên Quang vực, có thể nhìn thấy chân trời phương xa vắt ngang một toà chiến bảo khổng lồ, đó chính là Nguyên Quang chiến bảo.
Từ xa nhìn lại, nó chính là một pháo đài bay khổng lồ, phía xa nhất ngoài bảo lũy là một bờ tường đá cao lớn cổ phác, bên trong đứng sừng sững từng mảng từng mảng cổ bảo, cổ bảo cao nhất nằm ở vị trí trung tâm chiến bảo, cúi nhìn bốn phía. Ở xung quanh các nơi cổ bảo còn điêu khắc lượng lớn phù điêu, hình thành các loại quái thú dữ tợn.
Những hình khắc đá này không đơn thuần là mỹ quan, mà bản thân chúng là một loại cơ quan khôi lỗi, là trang bị phòng ngực trong chiến bảo, một khi phát động, hết thảy phù điêu đều sống lại, tuôn ra cổ bảo, trường diện quái thú che trời khi đó tuyệt đối khiến người chấn kinh.
Năm xưa lúc hai tộc Nhân Vũ giao chiến, nhân loại đã từng ăn qua không ít thiệt thòi từ loại thú khôi lỗi này, trả ra thiệt hại rất lớn mới tiêu diệt được chúng. Chẳng qua ngươi có thể diệt ta liền có thể tạo, bây giờ Nguyên Quang chiến bảo đã lần nữa được che kín bởi vô số khôi lỗi khắc đá, hình thành nên hệ thống phòng ngự cường đại.
“Ồ, không ngờ thực sự là khôi lỗi thượng cổ?”
Mạt Đặc Lạc Khắc nhìn khôi lỗi thượng cổ vừa được ráp xong trước mắt, miệng sách sách kinh thán.
“Đúng a. Nghe nói trong năm đại Trí tộc, Vũ tộc là chủng tộc giữ được nhiều truyền thừa thượng cổ nhất. Áo thuật, thuật chế đạo khôi lỗi bọn họ đều có cả. Lúc đó, từng khiến các tộc khác rất hâm mộ.”
Tô Trầm nói.
“Lúc đó?”
Mạt Đặc Lạc Khắc chú ý tới cách dùng từ khác thường của Tô Trầm.
“Đúng, lúc đó. Giờ không hâm mộ nữa.”
Tô Trầm trả lời.
“Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta đã có con đường của riêng mình. Giữ được di sản phong phú cố nhiên khiến người ta hâm mộ, nhưng chú định không thuộc về mình. Nhìn xem Vũ tộc bây giờ còn đang dựa vào cái gì để tranh bá thiên hạ. Cứ điểm phi hành... Bọn họ đã mất đi dã tâm dựa vào lực lượng chính mình để xưng hùng thiên hạ, chỉ biết rụt cổ trong bảo lũy, không dám bước ra ngoài một bước. Cái gọi là hùng tâm chí lớn chẳng qua là kiến tạo càng nhiều chiến bảo, chuws không phải đề thăng năng lực sinh tồn của toàn bộ chủng tộc. Đây là bi kịch được chú định của chủng tộc làm giàu dựa vào di sản. Bởi vì bọn họ không trải qua biến cách, thiếu mất dũng khí đề thăng chính mình. Dù là cái tên Vĩnh Dạ Lưu Quang bệ hạ mấy năm gần đây được xưng là có khí phách, thì điều có thể làm cũng chỉ đến vậy.”
Tô Trầm xem thường nói.
Đạo của hắn, là khai sáng đạo cho riêng mình, không mấy để ý tới chuyện kế thừa di sản người khác.
Tài phú của người khác dù cho có tốt, thì cũng chỉ có lợi nhất thời, lại không thể ban ơn cho chủng tộc, truyền thừa vạn năm.
Hắn không để ý cá nhân nào đó bất hủ thế nào, thân là đại nhân vật, liền hẳn phải có khí phách của đại nhân vật. Dù còn chưa đứng ở đỉnh phong nhân sinh, song cũng có thể sơm sớm có phần lòng dạ và tư duy kia.
Từ lâu tầm mắt Tô Trầm đã vượt qua thực lực của hắn, trong mắt một số người đây có thể là mơ tưởng xa vời, nhưng ở trong mắt một số người khác, đây là ánh mắt lâu dài.
Đến cùng là mơ tưởng xa vời hay ánh mắt lâu dài, rốt cuộc phải xem cuối cùng hắn làm được những gì.
Không làm được, đó chính là kẻ trước, là lừa đảo.
Làm được, đó chính là thứ sau, là người đoán được tương lai.
Lừa đảo cũng được, dự ngôn cũng được, Tô Trầm đều bước đi trên con đường lý tưởng của mình.
Cho nên đối với Nguyên Quang chiến bảo cường đại hùng vĩ này, hắn hoàn toàn xem thường.
Dưới cái nhìn của hắn, chính cứ điểm phi hành cường đại này đã ràng buộc sải cánh giương cao của Vũ tộc, khiến bọn họ từ đây có cánh mà không bay.
Còn hắn, chú định là người bay lượn trên chín tầng trời.
Chính vì nguyên nhân này, hắn mới sẽ đi tới nơi này, đi tới địa giới Vũ tộc.
Hắn phải ở chỗ này, giương cánh bay cao!
Sau khi long chu đến Nguyên Quang chiến bảo liền dừng lại, toàn bộ Nhân tộc và cả đoàn sứ tiết Vũ tộc đều phải tiến vào Nguyên Quang chiến bảo tiếp nhận kiểm tra. Thân phận bây giờ của Tô Trầm là một người bình thường đi theo đoàn sứ tiết Nhân tộc, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đối với Tô Trầm mà nói, đây là một cái cơ hội hiếm có để thăm dò huyền bí Nguyên Quang chiến bảo, đương nhiên sẽ không ngẩn người trong thành bảo, mà đề nghị với Chư Vân Nhan muốn đi dạo chơi quanh chiến bảo.
Chư Vân Nhan biết tâm tư hắn, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ngươi nhất định phải bảo đảm không gây sự.”
“Đương nhiên.”
Tô Trầm thề thốt nói.
Nghe vậy Chư Vân Nhan mới gật đầu đồng ý.