Chương 1027 Tử sĩ
Vừa nghĩ tới đây, Tô Trầm không né tránh, mà tùy ý để đối thủ nắm lấy mình.
Ngay thoáng chốc khi đối phương trảo tới mình, trong đầu Tô Trầm lóe qua vô số ý niệm, cuối cùng cũng làm ra quyết định.
Hắn nói:
“Không bán, nhưng nếu ngươi muốn thì có thể cầm.”
“Hả? Có ý gì? Ngươi nói không bán, lại có thể đưa cho ta?”
Vũ tộc kia ngẩn ngơ.
“Như lời ngươi vừa nghe.”
Tô Trầm trả lời.
Hỏa khí vừa bùng lên trong đầu Vũ tộc kia lập tức không cánh mà bay, tay trảo tới biến thành vỗ lên vai Tô Trầm, cười to nói:
“Ha ha, không tệ, không tệ, tiểu tử ngươi thức thời!”
Rơi vào trong mắt người khác, còn tưởng là hắn hân thưởng đối phương, cổ lệ gì đó.
Lúc này Tô Trầm mới quay sang nói với Mạt Đặc Lạc Khắc:
“Ngươi đi với hắn, để lại Lưu Ảnh Bàn cho ta.”
Mạt Đặc Lạc Khắc hiểu ý, giao ra Lưu Ảnh Bàn liền rời đi theo tên Vũ tộc.
Tô Trầm không lo lắng về hành tung Mạt Đặc Lạc Khác, giữa hắn và Mạt Đặc Lạc Khắc có liên hệ trực tiếp, có thể tìm tới vị trí Mạt Đặc Lạc Khắc bất cứ lúc nào. Nhưng không ngờ chính là, tên Vũ tộc kia không cần hắn tìm, trực tiếp ném cho Tô Trầm một tấm ngọc bài, nói:
“Trên đó có địa chỉ của ta, có nhu cầu gì cứ cầm ngọc bài này đến tìm ta.”
Hả?
Cái gì thế này?
Tô Trầm nhìn nhìn ngọc bài trong tay, cảm giác ôn hòa, chất ngọc nhẵn nhụi, cho thấy là khối ngọc rất tốt, trên ngọc bài còn khắc hai chữ Đông Thanh.
“Đông Thanh gia tộc?”
Tô Trầm khẽ nhíu mày.
Đối với gia tộc này hắn cũng đã từng nghe nói, trong Vũ tộc cũng có đại tộc. Chẳng qua như trước đó từng nói, quý tộc Vũ tộc không đáng tiền, quý tộc có tên trong xếp hạng truyền thừa mới đáng tiền, thế nên Tô Trầm cũng không để ý mấy.
Nếu Mạt Đặc Lạc Khắc đã bị mang đi, Tô Trầm liền hành động một mình, tiến vào trong một hẻm nhỏ không người.
Nhìn thấy Tô Trầm tiến vào hẻm nhỏ, Tử Ly thở phào một hơi.
Đúng, thở phào một hơi.
Tính khí chủ tử nhà mình thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.
Nếu chủ nhân nói muốn tự tay giải quyết đối phương, liền tuyệt không thể mượn tay người khác, không thì cũng coi như nhiệm vụ thất bại, thuộc hạ vô năng.
Ngươi có thể lưu lại cho Lý Đạo Hồng ấn tượng tham lam, háo sắc, ích kỷ, phóng túng, thậm chí hung hăng, nhưng tuyệt đối không thể vô năng. Lý Đạo Hồng có thể chấp nhận bất cứ người nào, song lại không thể chấp nhận hạng người vô dụng -- chuyện hắn yêu cầu làm nhất định phải làm tốt.
Cho nên lúc nhìn thấy Tô Trầm trêu chọc phải một tên quý tộc Vũ tộc, Tử Ly bị dọa cho nhảy dựng, khác với Tô Trầm, hắn hiểu rất rõ vị quý tộc Vũ tộc kia.
Đó cũng là một tên điên không sợ trời không sợ đất!
May mà Tô Trầm thức thời, kịp thời giao ra khôi lỗi, thế thì dễ làm.
Khắc này mắt nhìn Tô Trầm tiến vào hẻm nhỏ, Tử Ly vội vã đi theo.
Không thể lại có sai lầm, nhất định phải mau mau giải quyết đối phương.
Tiến vào hẻm nhỏ, lại thấy Tô Trầm chính đang đứng ở nơi đó nhìn mình.
Tử Ly ngẩn người:
“Hóa ra ngươi sớm đã có chuẩn bị, người có thể đi theo bên cạnh Chư đại tiểu thư, lại tùy tiện nói chen vào quả nhiên không phải phàm nhân.”
Tô Trầm xem thường:
“Nói xen đã tính là gì, ta còn “xen” nàng nữa kia.”
Tử Ly không hiểu ý của lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Dám khinh nhờn đại tiểu thư nhà mình, đúng là to gan.”
Nói rồi thân hình chợt lóe lên, hóa thành một đạo quang ảnh lao tới Tô Trầm, thân pháp nhanh đến kinh người.
Hắn có thể được Lý Đạo Hồng chọn đi bên người, tự nhiên là có chút bản lĩnh, khắc này toàn tốc xông tới, giống như một đạo điện quang, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Đáng tiếc, đối phương không có tư cách để mình thử nghiệm tốc độ cực hạn.
Thậm chí hắn còn nhàn nhãn đến độ trong đầu chớp lên ý niệm như vậy.
Sau đó hắn đi đến bên người Tô Trầm, đang muốn một đòn cắt đứt yết hầu đối phương, hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, đột nhiên hắn thấy Tô Trầm hơi hơi khẽ động.
Đầu đối phương thoáng khẽ lung lay, ánh mắt quét nhìn mình.
Trong mắt người tốc độ cực cao, tất cả xung quanh đều chậm chạp, hệt như toàn bộ thế giới đều chậm lại, còn ngươi thì đã siêu thoát ra ngoài thế giới này.
Nhưng thời khắc ấy, hắn lại nhìn thấy Tô Trầm dùng tốc độ bình thường quay đầu, liếc mắt nhìn hắn.
Ánh mắt kia, khiến cả người Tử Ly sa vào trong khiếp hãi.
Không được!
Ầm!
Khắc sau cả người Tử Ly đã bay lên, xoay chuyển không biết bao vòng giữa không trung rồi mới bổ nhào rơi xuống đất.
“Thú vị, là năng lực huyết mạch tương tự như Thiểm Điện Điêu Tật Phong Hống?”
Tô Trầm khẽ nói một câu:
“Có giá trị thí nghiệm.”
Tử Ly đã biết không hay, mình tuyệt đối đụng phải đối thủ cứng cựa.
Bất chấp cảm giác quay cuồng khi lăn lộn mấy chục vòng giữa không trung, vừa đập mặt xuống đất liền nhảy lên, ý đồ bỏ chạy. Đây chính là cái lợi của người có thế mạnh tốc độ, có thể tấn công có thể chạy trốn, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, ai cũng đừng hòng đuổi kịp mình.
Nhưng Tô Trầm lại chỉ nhẹ nhàng hắc một tiếng.
Tử Ly lập tức cảm thấy thân mình nặng trĩu, cảm giác bước chân không ra. Kinh khủng nhất chính là, không khí lưu động như là chất nhầy, quấn chặt lấy mình.
Thân làm người có tốc độ cực cao, thứ hắn ghét nhất thật ra chính là không khí. Tuyệt đại đa số thời điểm, bọn họ đều đối nghịch với lực cản vô hình của không khí. Vì đối kháng lực cản không khí, người có huyết mạch tốc độ thường thường đều có một bộ thủ đoạn của riêng mình, nhưng hiện tại, hết thảy những thủ đoạn đó đều mất linh.
Lấy Tô Trầm làm trung tâm, bốn phía hình thành một mảnh không áp to lớn. Trong dải không áp này, mật độ không khí được tăng cường, độ sệt đại tăng, dẫn đến gió cuốn từ ngoài vào trong. Nhưng gió lưu động phảng phất như không có phần cuối, từ bên ngoài tiến vào bên trong sau đó liền trực tiếp biến mất, hình thành nên bộ phận không áp to lớn, nếu quan sát từ trên cao liền sẽ phát hiện nơi đây đang dần hình thành một vòng lốc xoáy không khí.
Nhưng bởi hết thảy đều xẩy ra trong không khí, mắt thường rất khó quan sát được.
Thế nên điều mọi người có thể cảm thụ là ngoài vòng xoáy là cuồng phong gào thét, trong vòng xoáy là không áp đại tăng, cất bước khó khăn.
Đây chính là Tu Di Chi Không của Thạch Khai Hoang.
Loại thủ pháp phong không tỏa cấm này chính là khắc tinh lớn nhất của người có tốc độ cao như Tử Ly, vừa ra tay liền phế bỏ thủ đoạn mạnh nhất của Tử Ly, tốc độ càng nhanh, áp lực phải đối mặt lại càng lớn. Người khác ở trong không gian này chỉ là cất bước khó khăn, hắn lại đi một bước cũng “va đập” cho vỡ đầu chảy máu.
Quả nhiên chỉ nghe tiếng vang ầm ầm ầm, Tử Ly mới lao ra vài bước đã đầy mặt máu tươi.
“Tu Di Chi Không! Là Tu Di Chi Không! Thí nghiệm...”
Tử Ly ngơ ngác kêu to:
“Ngươi là Tô Trầm!”
“Ồ? Quả nhiên gia chủ ngươi cũng có nghiên cứu về ta.”
Tô Trầm khẽ cau mày.
Tu Di Chi Không tuy cường đại, nhưng tuyệt không phải loại nguyên kỹ phong cấm không gian duy nhất.