Chương 1029 Cảm ứng không gian (2)
Bất luận hắn cố gắng thế nào, bên ngoài vẫn luôn có một tầng màng mỏng bao bọc quanh mình, rõ ràng hắn chỉ cần thêm chút sức liền có thể ra ngoài, nhưng khăng khăng không đâm phá được tầng màng mỏng kia.
Điều này khiến hắn triệt để tuyệt vọng.
Một khi người ta tuyệt vọng, đấu chí tiêu giảm, lực lượng cũng theo đó yếu đi.
Liên Đài vừa nãy còn sáng bừng bốn phía đột nhiên ảm đạm xuống, dần dần tiêu giảm, khí thế dâng trào trên người Tử Ly cũng biến mất vô tung, nhờ đó Tu Di Chi Không khôi phục bình tĩnh, lại không tiến một bước áp chế Tử Ly. Đây vốn là không gian co dãn, nếu ngươi không cường xông, tuyệt sẽ không thương tổn đến bước này. Chỉ tiếc Tử Ly dù hiểu điều đó cũng vẫn cố xông ra.
Khoảnh khắc khi tất cả yên tĩnh lại, trên mặt Tử Ly hiện lên vẻ ủ rũ.
Đó là vẻ mặt của sinh mệnh khô kiệt sau khi hao hết lực lượng.
“Quả nhiên, thực lực của ngươi chỉ đến được bước này?”
Tô Trầm thở dài một tiếng.
Không phải hắn than thở vì đối thủ mạnh, mà đáng tiếc vì đối thủ quá yếu.
Ở cùng cảnh giới, nếu không phải loại đối thủ Hoang huyết như Sở gia, vậy thì hắn chỉ cần một chiêu là có thể giết chết đối thủ.
Có lẽ không bao lâu nữa, dù là gia tộc Hoang huyết, Nguyên huyết cũng không còn là đối thủ của hắn.
Chẳng qua hiện tại Tô Trầm không hề có chút hưng phấn nào, hắn còn đang chìm đắm trong phát hiện to lớn vừa nãy.
Tử Ly chăm chăm nhìn hắn:
“Ngươi...”
Tô Trầm nói:
“Ngươi biết không? Không gian không phải thứ gì đó hư vô mờ mịt.”
“Cái gì?”
Tử Ly mơ hồ.
“Nó có thực chất.”
Tô Trầm nghiêm túc nói.
Tử Ly tròn mắt nhìn hắn, hắn không hiểu nổi lời này của Tô Trầm là có ý gì:
“Ngươi... đang... trêu chọc ta ư?”
Hắn gian nan thổ ra mấy tiếng, sau đó duỗi chân chết thẳng cẳng.
“Ta nói điều này rất nghiêm túc.”
Tô Trầm lấy thái độ chăm chú trước nay chưa từng có nói.
Đúng, hắn quả thực đang hết sức chăm chú nói điều này.
Không gian là tồn tại chân thực, nó không phải danh từ duy tâm mịt mờ, mà là tồn tại thực sự, chỉ là tương tự như gió đối với người, không gian càng thêm hư vô, khó mà nắm bắt. Nhưng chính bởi vì nó có thực chất, thế nên nó mới có thể bị đánh vỡ, mới có thể bị xuyên qua, mới có thể có đủ loại chuyện thần kỳ không thể tưởng tượng kia. Chỉ là khi đó mọi người tuy có thể vận dụng, lại chưa hẳn hiểu được, là biết mà không hiểu. Chính vì nguyên nhân này, trong lịch sử tuy cũng từng có người đề xuất qua giả thuyết tương tự, nhưng chưa từng có ai chứng thực.
Thẳng tới hôm nay.
Phát hiện vĩ đại như vậy, về mặt bản chất thậm chí vượt qua cả pháp môn vô huyết trùng kích của Nhân tộc, nhưng đáng tiếc khi Tô Trầm nói ra lại chỉ đổi lấy một câu, ngươi đang đùa ta ư?
Đây có lẽ chính là chênh lệch về đẳng cấp.
Khi kẻ lắng nghe chân lý thế giới cấp bậc không đủ, có xong cũng chỉ phí công.
Tử Ly không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng.
“Bất kể nói thế nào, là ngươi giúp ta phát hiện và ý thức được điểm này, ta nên cảm tạ ngươi, cho ngươi lưu lại toàn thây vậy.”
Nói rồi Tô Trầm vung tay lên, lấy đi thi thể Tử Ly, chuẩn bị mang ra ngoài an táng.
Lần này hắn không có hứng thú với huyết mạch Tử Ly.
Đúng, huyết mạch tốc độ mà thôi, có thể so sánh với nắm giữ bản chất không gian ư?
Đương nhiên, Tô Trầm nhìn thấu không có nghĩa là hiểu được, hiểu được cũng không có nghĩa là có thể sử dụng.
Nhưng chỉ cần dốc lòng nghiên cứu, Tô Trầm nhất định có thể đột phá. Cổ nhân trên cơ sở giả tưởng và nắm bắt cảm giác còn có thể khai sáng ra các loại nguyên kỹ, Tô Trầm đã có tư liệu càng thêm cụ thể chẳng lẽ còn không làm được khai sáng càng vĩ đại?
Đối với điều này Tô Trầm rất tự tin.
Một trường chiến đấu, một tên Diêu Quang tử vong, nhưng hết thảy những điều này đều xảy ra trong lặng lẽ. Không phải bởi vì Nguyên Quang chiến bảo vô năng, mà là bởi Tô Trầm giết Tử Ly quá nhẹ nhàng, căn bản không dấy lên chút phong ba nào.
Giải quyết chuyện này xong, Tô Trầm đang định đi tìm Mạt Đặc Lạc Khắc, đột nhiên linh cơ chợt động, nhìn quanh bốn phía.
Hắn vừa mới lĩnh ngộ bản chất chân thực của không gian, trong lòng bỗng có cảm ngộ, người có đột phá, theo đó Vi Sát Chi Nhãn cũng được đề thăng, nhìn vạn vật xung quanh liền có thể cảm giác được vết tích không gian tồn tại.
Khắc này Tô Trầm thả ra tâm thần, để ý niệm tùy theo cảm giác không gian kia không ngừng kéo dài, rất nhanh liền tìm tới một ý chí quen thuộc.
“Mạt Đặc Lạc Khắc!”
“Tô Trầm? Tại sao là ngươi?”
Trong ý niệm truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của Mạt Đặc Lạc Khắc:
“Tinh thần lực của ngươi tuy có thể đạt đến khoảng cách này, nhưng ngươi không thể nào trực tiếp liên lạc với ta khi không có được định vị chuẩn xác a!”
Tô Trầm tuy có thể nắm giữ hành tung của Mạt Đặc Lạc Khắc, nhưng loại định vị đó dù sao cũng là trên diện rộng, chính là ta đại thể biết ngươi ở chỗ nào, tỷ như ngươi ở trong nhà nào ở con phố nào. Nhưng không thể đến cả ngươi ngồi ở chiếc ghế nào, đạp vào khối gạch nào đều biết. Đây còn là bởi Tô Trầm và Mạt Đặc Lạc Khắc cùng ở trong một thành, nếu không ở cùng một thành, như vậy loại định vị này cũng chỉ có thể đưa ra phương hướng đại khái, chỉ có tùy theo khoảng cách càng tiếp cận mới có thể cảm nhận càng thêm rõ ràng.
Thế nên ở tình huống bình thường, Tô Trầm quả thực không thể nào trực tiếp liên lạc tinh thần với Mạt Đặc Lạc Khắc như hiện tại được.
Tô Trầm cười nói:
“Vừa có chút đột phá mới, không ngờ nhanh như vậy đã có vận dụng cụ thể.”
“Là đột phá liên quan tới cái gì?”
“Không gian.”
Tô Trầm cũng không dối gạt hắn, bèn kể lại chuyện mình vừa giết Tử Ly.
“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy!”
Mạt Đặc Lạc Khắc nghe mà linh hồn không khỏi run rẩy:
“Quả nhiên, giả tưởng đã được chứng thực? Không gian không phải tồn tại mịt mờ, mà là chân thực. Ngươi không ngờ đã nhìn thấy, ngươi không ngờ có thể nhìn thấy, đây là chuyện Áo tộc thượng cổ đều không làm được!”
“May mắn tình cờ thôi.”
Tô Trầm nhàn nhạt nói.
Nếu không phải Tử Ly điên cuồng xung kích Tu Di Chi Không, hắn cũng không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nếu đổi thành người khác, dù là thân ở trong đó, cũng sẽ không nhận ra được.
Thế giới này có lẽ mỗi ngày đều có vô số bí mật đang xảy ra, nhưng lại bị vô số người sát vai qua, không hề nhận ra.
Tô Trầm chỉ may mắn tóm được kỳ ngộ sát qua bên cạnh, nhưng đối với rất nhiều người, chỉ điểm này thôi đã cực không dễ dàng.
Bởi vì hiểu được bản chất không gian, thế nên phương thức Tô Trầm nhìn sự vật đã khác với người thường. Ở trong mắt hắn, không gian như một tấm lưới lớn, mà mọi thứ ở trong không gian này, các loại sinh mệnh, vật thể đều chỉ là chim bay trong lưới, hết thảy hành vi động tác đều diễn ra trong lưới ấy. Thế giới nhờ đó mà có biên giới, nhưng biên giới thật ra lại ở khắp mọi nơi, bởi vì không gian ở khắp mọi nơi.
Sau khi nhìn thấu tất cả những thứ đó, Tô Trầm lại đi chủ động tìm kiếm tung tích Mạt Đặc Lạc Khắc liền trở nên thuận tiện hơn nhiều.