← Quay lại trang sách

Chương 1030 Ly gián (1)

Đương nhiên, đây là bởi hắn có thể định vị Mạt Đặc Lạc Khắc, cảm ứng không gian của Tô Trầm khiến cho định vị càng thêm chi tiết cụ thể. Nếu đổi thành người khác, Tô Trầm cũng có thể làm được, nhưng cần có khoảng cách đủ gần mới hiệu quả.

Dù tác dụng xem ra còn không quá lớn, nhưng tùy theo không ngừng đề thăng, ai biết có thể khai phá ra nguyên kỹ ưu tú nào?

“Vừa khéo, chỗ ta bên này cũng có phát hiện.”

“Ồ? Ngươi có phát hiện gì?”

Tô Trầm hỏi.

“Thì ra gia hỏa mang ta đi tên là Đông Thanh Minh, cũng là con cháu quý tộc có danh tiếng, được xếp hạng thừa kế 20 hạng đầu.”

“Xếp hạng thừa kế 20 hạng đầu?”

Tô Trầm cau mày lại:

“Địa vị thế là không kém rồi, chỉ là loại như gia hỏa lỗ mãng bá đạo không giống một Vũ tộc truyền thống như hắn, tại sao lại có xếp hạng cao thế được?”

“Nếu không phải vậy, hắn còn có thể được xếp hạng cao hơn nữa. Tốt xấu gì hắn cũng là con trai của tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Đông Thanh, hơn nữa còn là con trai duy nhất.”

Mạt Đặc Lạc Khắc cười nói.

“Ta cũng đoán vậy.”

Tô Trầm cười đáp.

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có mỗi nguyên nhân này. Đường đường con trai duy nhất của tộc trưởng, xếp hạng lại chỉ ở 20 hạng đầu, đủ thấy được đứa này không đáng tin cậy cỡ nào.

Nhưng chí ít hắn còn nằm trong top hai mươi, đồng nghĩa với có thực quyền rất lớn.

“Chẳng qua đây không phải phát hiện trọng đại gì.”

Tô Trầm nói.

“Đương nhiên. Phát hiện trọng đại là... Nguyên Quang chiến bảo sắp xong đời.”

“Cái gì?” Lời Mạt Đặc Lạc Khắc nói khiến Tô Trầm ngẩn ra.

“Đúng vậy, như ngươi nghe được, Nguyên Quang Chiến Bảo sắp xong đời rồi.” Mạt Đặc Lạc Khắc một lần nữa cường điệu.

“Đây là có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì cả, thật ra rất bình thường, chính là đại nạn sắp tới... Nó tồn tại quá lâu rồi.”

Nguyên Quang Chiến Bảo là pháo đài đầu tiên của Vũ tộc, nó xây dựng vàonăm Tân Tinh kỷ bảy ngàn bốn trăm, mà bây giờ thì sao? Năm Tân Tinh kỷ hai vạn sáu ngàn.

Tồn tại tiếp cận hai vạn năm thời gian.

Năm tháng lâu dàinhư thế, đủ khiến rất nhiều sự vật xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, khiến bất hủ hóa thành mục nát, khiến bất tử biến thành giấc ngủ dài, huống chi một tòa pháo đài trên không trung.

Cho nên nghe được đại nạn đã tới, Tô Trầm hiểu.

Đáng tiếc, Nguyên Quang Chiến Bảođã đến đại nạn, Thiên Không Thành thời gian tồn tại so với Nguyên Quang Chiến Bảo càng lâu dài hơn này lại hiển nhiên xa xa chưa đạt tới đại nạn. Là tồn tại mạnh mẽ, thời gian nó lay lắt khẳng định cũng dài hơn hậu bối của nó, không chừng pháo đài khác đều xong đời rồi, nó vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

“Trách không được Vĩnh Dạ Lưu Quang vội vã cần mẫu trùng như vậy, không chỉ là cần tăng thêm pháo đài mới, càng cần chuẩn bị thay cái cũ nữa.” Tô Trầm thổn thức.

“Thật là như vậy.”

“Đúng rồi ngươi là làm sao mà biết được?” Tô Trầm hỏi.

“Còn không phải Đông Thanh Minh này. Thì ra hắn sở dĩ lại ở đây, hoàn toàn là vì gia tộc của hắn đã biết Nguyên Quang Chiến Bảo sắp hủy diệt, cho nên cố ý đem hắn phái tới. Bọn họ muốn ở trước đó bán đi toàn bộ sản nghiệp nơi này, lại sợ bị Vũ tộc khác phát hiện, để lộ tin tức, cho nên dứt khoát đem Đông Thanh Minhtên phá gia chi tử này phái tới. Có người này, sản nghiệp Đông Thanh gia tộc ở đây điêu linh đã có cái lý do tốt nhất. Không ngờĐông Thanh Minh tuy hấp tấp, nhưng không ngu, cũng không biết từ đâu nhận được tin tức, thế mà biết tin tức Nguyên Quang Chiến Bảosắp phá hủy, cho nên dứt khoát không sợ trời không sợ đất giằng co. Các ngươi không phải muốn đem ta làm tấm khiên sao? Vậy ta sẽ tận tình tìm phiền toái cho các ngươi, xem ai vui vẻ hơn.”

“...” Tô Trầm không nói gì.

Trách không được kẻ này dám đi lên dùng sức mạnh cướp con rối của mình như vậy, hóa ra còn có một tầng duyên cớ này.

Phỏng chừng mình lúc ấy nếu đánh trả, hắn còn ước gì làm to chuyện lên nữa nhỉ?

“Có ý tứ.” Tô Trầm cũng không khỏi bật cười.

“Ta nói, ngươi nghe xong cái này sẽ không có ý gì chứ?” Mạt Đặc Lạc Khắc hỏi.

“Ý?” Tô Trầm cười nói: “Ý của ta chính là cam đoan chuyện mẫu trùng không xảy ra vấn đề, cái khác đều có thể đẩy sang bên. Nguyên Quang Chiến Bảođã sắp phá hủy, như vậy tùy bọn họ đi, chúng ta cái gì cũng không cần làm.”

“Nói cũng đúng.”Thấy Tô Trầm không có hứng thú, Mạt Đặc Lạc Khắc cũng chỉ đành dập tắt chút tâm tư.

“Vậy ngươi chuẩn bị đưa ta ra như thế nào?” Mạt Đặc Lạc Khắc hỏi.

“Ô...” Tô Trầm ngẩng đầu tự hỏi chốc lát: “Nếu hắn thích tìm chuyện, vậy không bằng cho hắn cái phiền toái lớn một chút đi.”

Nói xong hướng tới chỗ gia tộcĐông Thanh, có Mạt Đặc Lạc Khắc, tự nhiên là ngựa quen đường cũ tìm được.

Đến Đông Thanh gia tộc, Tô Trầm trực tiếp biến hóa thành bộ dáng Tử Cách, lắc mình lẻn vào.

Lấy thực lực hắn, Đông Thanh gia tộc toàn diện rút lui lại không có cường giả nào tọa trấn, tự nhiên là chuyện rất nhẹ nhàng. Rẽ ngang rẽ dọctớichỗ của Mạt Đặc Lạc Khắc, phóng mắt nhìn lại, ồ, thật nhiều trân quý.

“Thoạt nhìn vị Đông Thanh thiếu gia này là đem ngươi coi làđồ sưu tầmđặt ở đây.” Tô Trầm tìm Mạt Đặc Lạc Khắc cười nói.

“Nếu ngươi không đến, ta sẽ tự mình đi ra ngoài. Ở cùng một đám đồ sưu tầm thật sự quá không có ý nghĩa.” Mạt Đặc Lạc Khắc trả lời.

“Vậy ngươi chỉ sợ còn có thể tiếp tục thấy chúng nó, đã đến đây, chung quy không thể vào núi báu mà về không chứ.” Tô Trầm nói xong đã bắt đầu vơ vétđồ quý giá đầy khắp phòng. Vũ tộc rất có kiến giải đối với giám định thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, đồ sưu tầm của bọn họ cũng có nhiều tiêu chuẩn.

“Ta đã biết ngươi sẽ không bỏ qua chúng nó.”Mạt Đặc Lạc Khắc đã sớm hiểu biết bản tính Tô Trầm nói. Tuy nói Tô Trầm đã giàu nứt đố đổ vách, nhưng thói quen tốt mới là căn bản cho việc tích lũy tài phú đúng không?

Về phần đào ba thước đất có phảithói quen tốt hay không, cái này mỗi người một ý.

Tóm lại Tô Trầm không khách khí đem đồ sưu tầm cả phòngquét sạch, lúc này mới mang theo Mạt Đặc Lạc Khắc ra ngoài.

“Đi như thế nào?” Mạt Đặc Lạc Khắc hỏi.

“Xông ra đi.” Tô Trầm cười đáp. Tay quét về phía mặt của mình, giống như đổi mặt biến thành bộ dángTử Cách, sau đó xoay người xông ra ngoài.

“Được rồi. Cái này ta chưa đoán được.” Mạt Đặc Lạc Khắc buông thõng bốn cánh tay của hắn.

Hắn đã đoán được Tô Trầm biến là người nào rồi.

Mạt Đặc Lạc Khắc không nhanh không chậm đi theo ra ngoài, bên ngoài là một đợt tiếng hét phẫn nộ, chửi rủa.

Rất nhanh bóng người Tô Trầm lại bay về, ôm lấy Mạt Đặc Lạc Khắc nói tiếng“Đi”, một lần này là thật sự đi nhanh, nháy mắt đột phá phong tỏa, lao ra khỏi Đông Thanh gia tộc.

Ở sau khi vòng qua mấy vòng, Tô Trầm đem thi thể Tử Cách lấy ra, ném đi, nói: “Xin lỗi, thấy ngươi là hán tử, vốn muốn cho ngươi chỗ chôn thây, bây giờ có việc khác dùng tới, chỉ có thể xin lỗi.”

Nói xong mang theo Mạt Đặc Lạc Khắc rời khỏi.

“Ngươi không tính lưu lại xem kịch vui một chút?” Mạt Đặc Lạc Khắc hỏi.

“Ta không cần lưu lại cũng có thể xem kịch vui.” Tô Trầm ý vị sâu xa trả lời.