Chương 1167 Thâm Am Hồi Hưởng (2)
Khắc Lôi Tây Đạt khựng lại.
Lời này của Tô Trầm không sai, bắt đầu từ một khắc đầu nhập vào Vĩnh Dạ Lưu Quang, hắn thật ra đã mất đi rất nhiều quyền chủ đạo, có một số việc không là hắn muốn làm như thế nào là được nữa.
Nhưng đây là trả giá.
Có việc gì có thể không trả giá chút nào cả? Khắc Lôi Tây Đạt có thể đem nguy cơ chuyển thành sinh cơ, khiến Vận Mệnh Chi Thủ phá mà lại lập, có thể lập lại Vận Mệnh Chi Thủ, sửa tên, sửa khẩu hiệu, thậm chí ngay cả tự do cũng bị cướp đoạt đi rất nhiều, đây là cái giá cần trả.
Mà Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng không phải không có trả giá.
Nhận lấy Khắc Lôi Tây Đạt, nhất định sẽ chọc giận một số người bảo thủ trong Vũ tộc, bọn họ sẽ bất mãn, sẽ phẫn nộ, thậm chí một ít trong đó sẽ áp dụng hành động, ngay cả danh dự của Vĩnh Dạ Lưu Quang cũng có thể chịu ảnh hưởng.
Chẳng qua mọi người đều tiếp nhận.
Muốn đạt được, cũng cần trả giá.
Nhưng khi sự trả giá này bị Tô Trầm bóc ra như cạy vết sẹo, trong lòng Khắc Lôi Tây Đạt đau khổ.
Hắn hừ nhẹ: “Ít nhất ở trên vấn đề xử lý ngươi, lão phu có đủ tự do.”
Tô Trầm cười khẩy: “Sự tự do khác ngươi có lẽ có, chỉ có trên vấn đề đối phó ta, ngươi tuyệt đối không có.”
Nghe hắn nói khẳng định như vậy, Khắc Lôi Tây Đạt ngẩn người.
Tô Trầm đã nói: “Tới gặp ngươi, không phải vì nói chuyện phiếm với ngươi, chỉ là có câu muốn mời ngươi chuyển lời Vĩnh Dạ Lưu Quang bệ hạ.”
“Cái gì?” Trong lòng Khắc Lôi Tây Đạt mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
Quả nhiên, liền nghe Tô Trầm nói: “Cũng không có gì, chỉ là hai năm nay, ta trước sau bái phỏng kho tàng bí mật của Ngọc Thanh Lam, tổng bộ Vận Mệnh Chi Thủ, tổng đàn Vũ Thần Giáo, cũng coi như phát tài chút. Nhưng nhiều tài phú như vậy, đặt hết ở trên người, hiển nhiên là loại hành vi không sáng suốt...”
Hắn kéo dài ngữ điệu nhìn Khắc Lôi Tây Đạt cười.
Khắc Lôi Tây Đạt nghĩ tới cái gì, bật thốt lên: “Không!”
Tô Trầm đã khẽ lắc đầu: “Không sai, ta đem chúng giấu đi rồi.”
Giấu đi rồi?
Giấu đi rồi!
Cho tới nay, U Mộng Hoa Liên và Vĩnh Dạ Lưu Quang đều đem tài phú bị mất trộm coi là tạm thời gửi ở trên người kẻ trộm, chỉ cần bắt được trộm, mọi thứ mất đi tự nhiên sẽ trở về.
Cách nghĩ này rất phù hợp logic, không có một chút vấn đề.
Nhưng trên thực tế, phù hợp logic chưa chắc đã phù hợp thực tế.
Tô Trầm dùng một cái tát vang dội nói cho bọn họ phương pháp giải quyết vấn đề rất đơn giản.
Giấu đi rồi.
Nói cách khác, bây giờ cho dù bắt được Tô Trầm, bọn họ đều không đòi về được khoản tài phú này.
Đây cũng không phải là xu lẻ đâu, là tài phú mấy đại trọng địa cộng lại, nếu muốn lấy nguyên thạch tính toán, sợ phải có mấy trăm hơn một ngàn ức.
Nhất là thần khí, bản thân đã là vật báu vô giá, dùng nguyên thạch căn bản không mua được.
Một khoản tài phú như vậy, ai cũng không có khả năng ngồi nhìn nó biến mất.
Khắc Lôi Tây Đạt tức giận nhìn Tô Trầm: “Ngươi không có khả năng đem nó giấu đi, ta theo dõi gắt gao ngươi, ngươi chưa từng rời khỏi Thiên Không Thành.”
Tô Trầm buông tay: “Đừng ngốc nghếch nữa, Khắc Lôi Tây Đạt, ngươi hiểu biết ta, ngươi biết thủ đoạn của ta. Ta muốn đưa tài phú ra ngoài căn bản không cần tự mình đi. Phái cái hóa thân là được. Với lại chỉ là chuyện giấu mấy cái nhẫn, ta sẽ không giống Ngọc Thanh Lam làm ra lớn động tĩnh như vậy đâu. Tùy tiện tìm một chỗ, đào cái hố chôn là được.”
Trái tim Khắc Lôi Tây Đạt chìm xuống đáy vực.
Không còn nữa.
Bảo tàng không còn nữa!
Tên khốn này!!!
Hắn sao có thể làm ra loại chuyện này?
Bây giờ gã phải nói với bệ hạ như thế nào? Nói với điện hạ như thế nào?
Nhìn bộ dáng tức sùi bọt mép của Khắc Lôi Tây Đạt, Tô Trầm vui tươi hớn hở nói: “Được rồi, đây là điều ta muốn nói với ngươi, bây giờ đã nói xong. Muốn động thủ sao? Vậy nhanh lên.”
Khắc Lôi Tây Đạt nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên quay sang một phương hướng khác, hướng bên đó lớn tiếng nói: “Ngươi chạy không thoát đâu, Thúy Vũ Không Ngân!”
Phương hướng đó chính là vị trí bản thể Tô Trầm.
“Phải không?” Hóa thân Tô Trầm trước mắt lại thản nhiên nói: “Ta lại không nghĩ như vậy. Am hiểu sâu về tiếng vọng là rất cường đại, nhưng chưa chắc không thể giải quyết.”
“Cái gì?” Toàn thân Khắc Lôi Tây Đạt run rẩy dữ dội: “Ngươi làm sao biết?”
“Đúng vậy, ta đã biết.” Hóa thân Tô Trầm phát ra tiếng cười trầm thấp: “Ta đã biết ngươi là dùng phương pháp gì tập trung ta, Khắc Lôi Tây Đạt, ngươi nhất định không thể tiếp tục tập trung ta nữa.”
Hắn nói xong lui về phía sau, thân hình trong lúc lui bước dần dần biến mất.
“Không!” Khắc Lôi Tây Đạt lớn tiếng rít gào hướng phía bản thể Tô Trầm đuổi theo.
Một lần này gã là thật sự hoảng hốt rồi.
Nhưng ngay tại thời điểm đuổi tới nửa đường, cảm giác của chính gã đối với Tô Trầm đang nhanh chóng biến mất...
Một đầu khác, một ngụm uống hết dược tề mình pha, Tô Trầm thở hắt ra.
Áo thuật quấn lấy hắn đã hơn một năm rốt cuộc bị giải quyết tương đối rồi.
Đúng vậy, đây là một cái áo thuật định vị cao tới thập hoàn, Thâm Am Hồi Hưởng (hiểu sâu tiếng vọng).
Áo thuật này vốn là bám vào trên các tài nguyên trong kho của Vận Mệnh Chi Thủ, cũng là thủ đoạn dự phòng của Khắc Lôi Tây Đạt. Khắc Lôi Tây Đạt cả đời làm giặc, thủ đoạn phòng bị cũng rất mạnh, vô luận là ai chỉ cần động vào đồ của hắn, đều sẽ lọt vào áo thuật định vị này xâm nhập, cung cấp vị trí mục tiêu cho Khắc Lôi Tây Đạt.
Bởi vì là chuyên chú định vị, không có tính công kích, cho nên hoàn toàn không đặt bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào vào mắt, cũng không cách nào bị phát hiện cùng loại trừ, rất khó giải quyết, là một trong các thủ đoạn định vị tốt nhất trước mắt đã biết.
Tô Trầm cũng bỏ vốn gốc, đem hai viên nguyên tinh cấp yêu hoàng lại thêm một nguyên kỹ cấp yêu vương hiến tế, mới ra đáp án. Không có cách nào cả, Khắc Lôi Tây Đạt là áo thuật sư cấp cấm chú, so với yêu hoàng bình thường còn mạnh hơn, muốn tiên đoán gã nhất định phải có thực lực trả giá đối ứng. Hơn nữa còn phải có một hồi đối thoại có thể lừa ra được Khắc Lôi Tây Đạt, mới có thể thực hiện cái tương lai này.
Ở chỗ Khắc Lôi Tây Đạt, hóa thân Tô Trầm chỉ nói với gã mấy câu, nói cho gã về chuyện “bảo tàng Thúy Vũ Không Ngân”, nhưng ở trong phương án Tô Trầm chế định, Tô Trầm lại đã làm hơn trăm kế hoạch, mỗi một kế hoạch đều là tiếp xúc với Khắc Lôi Tây Đạt, cùng sử dụng đủ loại thủ đoạn tiếp cận gã, đối thoại với gã, cũng đạt được đáp án cuối cùng.
Nguyên Cốt Quyền Trượng tiên đoán tương lai không nhất định sẽ thực hiện, nhưng nhất định cần cơ sở có thể thực hiện.
Như Tô Trầm hỏi Nguyên Cốt Quyền Trượng ngày mai ta ăn bữa sáng thế nào, khi Tô Trầm định ra kế hoạch ngày mai mình muốn đi ăn bữa sáng gì, làm một cái kế hoạch có thể làm, tương lai này sẽ bị Nguyên Cốt Quyền Trượng phóng ra, bởi vì nó là có thể được thực hiện.
Nhưng sau khi phóng thích qua, Tô Trầm thay đổi chủ ý, không đi ăn bữa sáng.