← Quay lại trang sách

Chương 1176 Bản vẽ (2)

Trong lòng Kim Diễm kinh hoảng, cũng không biết nên làm như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm góc rúc vào, không dám ló mắt, trong lòng lại sợ tới mức muốn chết. Hắn vốn là hậu duệ quý tộc yêu tộc chưa từng chịu khổ gì cả, hôm nay lập tức hổ xuống đồng bằng, cảm thụ nhất thời có sự khác biệt, chỉ cảm thấy trong nhà thật tốt, mình rất muốn về nhà, trở lại bên cạnh phụ thân, cho dù lão nghiêm khắc như thế nào nữa, cũng tốt hơn cái nơi này lúc nào cũng có thể chết đi.

Nghĩ đến chỗ động tình, đã bắt đầu khe khẽ nức nở.

“Ai u, còn khóc? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú rơi nước mắt.” Một tiếng cười truyền đến.

Kim Diễm ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy người đeo mặt nạ giống vừa rồi như đúc đã đi tới, cánh chim sau lưng rõ ràng còn đang nhỏ máu.

Kim Diễm biết đây là chánh chủ, vội đứng dậy, thành thật đứng ở một bên không dám nói lời nào.

Tô Trầm cười nói: “Cũng được, xem như ngoan ngoãn. Đã như vậy, đi theo ta.”

Nói xong đã đi về phía trước, trên mặt còn tràn ra nụ cười khoái hoạt.

Không thể không khoái hoạt.

Toàn bộ thần binh công sở để hắn cướp sạch, toàn bộ thứ đáng giá đều bị cướp đoạt hết.

Nhưng quan trọng nhất thật ra còn không phải tài vật, thậm chí không phải bất cứ đồ vật gì thực tế.

Ở thần binh công sở, bảo vật thật sự Tô Trầm nhận được thật ra là bản vẽ.

Bản vẽ chế tạo Tát Khắc Năng Hạch thứ cấp!

Cái gọi là Tát Khắc Năng Hạch thứ cấp chính là bản vẽ mô phỏng hàng nhái đối với Tát Khắc Năng Hạch.

Tát Khắc Năng Hạch cấp thành duy nhất trên thế giới đã bị rót vào trên Thiên Không Thành, trở thành trung tâm động lực của nó. Nhưng ngàn vạn năm qua Vũ tộc vẫn chưa từ bỏ việc nghiên cứu chế tạo Tát Khắc Năng Hạch của mình.

Ở sau khi không còn sức người sức của mạnh mẽ của Áo Thế đế quốc ủng hộ, mặc dù Vũ tộc lấy lực lượng quốc gia làm căn cơ, cũng rất khó tái hiện sự huy hoàng đó, nhưng nghiên cứu Tát Khắc Năng Hạch kém một cấp thì vẫn được.

Tát Khắc Năng Hạch thứ cấp tốt nhất là viên kia trên Nguyên Quang Chiến Bảo, nó cũng là thứ Áo tộc chế tạo, là viên thứ hai năm đó Áo Thế đế quốc khi chế tạo Tát Khắc Năng Hạch, bởi vì chưa hoàn thành, quốc gia đã bị diệt, về sau bị dư nghiệt Áo tộc mang đi, cũng bổ sung hoàn thành, hạ thấp trở thành Tát Khắc Năng Hạch thứ cấp.

Thứ này tương tự, không phải Vũ tộc có thể phỏng chế được.

Bọn họ nắm giữ là Tát Khắc Năng Hạch kém một cấp, đã không cách nào dùng làm trang bị loại Thiên Không Thành, cứ điểm bay, mà là dùng ở trên con rối chiến tranh cỡ lớn.

Con rối chiến tranh cấp Titan!

Đúng vậy, chúng nó chính là trung tâm thúc đẩy con rối chiến tranh cấp Titan, cũng là con rối cấp Titan trung tâm mấu chốt.

Về phần Hắc Ngục Ma Kim… các loại tài liệu chế tác con rối cấp Titan ngược lại không quan trọng gì cả, tài liệu chỉ quyết định đặc tính của con rối. Ví dụ như Hắc Ngục Ma Kim tính chặn tốt đối với nguyên năng, do nó chế tác con rối kháng tính áo thuật cao, cho nên có thể chống cự tuyệt đại đa số áo thuật, nhưng bản thân cũng bởi vậy không thể thi triển áo thuật.

Không sử dụng Hắc Ngục Ma Kim, sử dụng kim loại tính dẫn đường nguyên năng tốt cũng có thể chế tác con rối, cùng lắm thì chỉ là kháng tính áo thuật kém chút, lại không chừng có thể bởi vậy sử dụng một ít nguyên kỹ, áo thuật mạnh mẽ.

Tóm lại, Tát Khắc Năng Hạch thứ cấp mới là mấu chốt của con rối, hạt nhân động lực quyết định cấp độ của nó, về phần cái khác đều chỉ là dựa vào mặt ngoài của nó, mặc kệ hình thái công năng biến hóa như thế nào, bản chất vẫn là một.

Đây là bảo vật cấp độ chiến lược đích thực, có nó, Vô Cực Tông về sau liền có con rối chiến tranh cỡ lớn thuộc về mình.

Tuy nói con rối chiến tranh là tồn tại cực kỳ đốt tiền, nhưng mà ngại quá, bản thiếu bây giờ không thiếu nhất chính là tiền.

Ở Vũ tộc lượn một vòng lớn như vậy, bản thân Tô Trầm cũng không đếm được mình đã đạt được bao nhiêu tài phú, đó là con số thiên văn hắn không thể đánh giá, dẫn tới về sau Tô Trầm cũng lười tính toán.

Tài phú nhiều đến loại tình trạng này của hắn, thật là có thể nói một câu: “Thật ra thứ ta không để ý nhất chính là tiền.”

Đây không phải làm màu, mà là tâm lý biến hóa tất nhiên sau khi tài phú đạt tới mức độ nhất định.

Có thể có người sẽ kỳ quái, ngươi đã không cần tiền, vậy ngươi sao còn cướp bóc khắp nơi?

Vậy là sai rồi.

Để ý tiền cùng để ý kiếm tiền là hai chuyện khác nhau, cái trước đại biểu khát vọng tiền tài tục tằng, cái sau thì đại biểu sự nghiệp và theo đuổi.

Tô Trầm bây giờ có thể không để ý tiền, nhưng không thể không để ý sự nghiệp cùng theo đuổi.

Mà thứ hắn bây giờ theo đuổi rất đơn giản, chính là dốc khả năng lớn nhất suy yếu đối thủ, lấp đầy bên ta, cho nên với hắn mà nói, khai quật tất cả tài phú trong Vũ tộc đã thành thói quen, không quan hệ với ái tài.

Thời khắc này vừa đi hắn vừa hỏi: “Chuyện bảo tàng của Thâm Lam Chi Viêm, rốt cuộc có phải thật sự hay không?”

Nghe được vấn đề của Tô Trầm, Kim Diễm do dự một phen, muốn nói lại không dám nói ra.

Tô Trầm thấy hắn như vậy, trong lòng đã có chút tính toán, nói: “Không sao, ta vốn cũng không trông cậy vào Thâm Lam Chi Viêm người này sẽ nói thật hết với ta. Ngươi có gì thì nói cái đó đi.”

“Vâng, đại nhân.” Kim Diễm rất thành thật trả lời: “Thâm Lam bệ hạ quả thực có chút tích tụ, nhưng ở trên số lượng có khả năng không thể khiến đại nhân thỏa mãn.”

“Ồ? Ngươi là nói gã này không có bảo tàng không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là vì hắn rất nghèo?”

“Trên thực tế... Thật là như thế.” Kim Diễm trả lời.

Nghe xong Kim Diễm trả lời, Tô Trầm mới biết, Thâm Lam Chi Viêm ở đất của Vũ tộc cũng không dễ qua ngày.

Bởi vì Thiên Không Thành và cứ điểm di động, Vân Tiêu quốc độ là quốc gia điển hình tiến công không đủ, thủ thành có thừa. Đối ngoại không thể hung hăng nổi, cũng chỉ có thể đối nội hung hăng. Bản thân Vũ tộc lại là tộc đàn cơ động cao, một đoàn Vũ tộc mỗi ngày quét tới quét lui trong nước, cuộc sống của Thâm Lam Chi Viêm thật sự có chút không tốt. Không như Khắc Lôi Tây Đạt còn có núi Vạn Độc làm căn cứ, thú tộc cảnh nội Vũ tộc, suốt ngày chỉ có thể chạy đông chạy tây như con thỏ bị đuổi.

Dưới loại tình huống này, đương nhiên không có tài phú gì lớn cả. Đương nhiên muốn nói hoàn toàn không có cũng không đến mức, tài phú của Thâm Lam Chi Viêm chủ yếu thể hiện ở trên một ít nguyên thực quý hiếm cùng với nguyên tinh yêu thú.

Nghe được nguyên tinh, mắt Tô Trầm sáng lên.

Nguyên khí các thứ hắn bây giờ không thiếu thốn gì, thiếu chính là nguyên tinh. Thâm Lam Chi Viêm thân là yêu hoàng thú tộc, nhiều nhất lại chính là thứ này.

“Chỗ nguyên tinh đó ở đâu?” Tô Trầm hỏi.

“Ở... Lâm... Lâm Việt sơn, đúng, ở núi Lâm Việt.” Kim Diễm khẳng định một lần nữa.

“Vị trí cụ thể.”

“Phía tây núi Lâm Việt, có đầm Bích Ba, ngay tại dưới Thủy Trạch.”

Tô Trầm vui vẻ: “Ta thấy là ở trên ngón tay ngươi nhỉ?”