← Quay lại trang sách

Chương 1208 Dung hợp cùng đối kháng (2)

Cho dù Tô Trầm có thần lực cường đại cũng bị lão thái bà ép tới mức không thở nổi, chỉ có thể thầm mắng chửi trong đầu.

Hắn đang lúc kết hợp tinh thần với Cố Khinh La cho nên ý tưởng của hắn Cố Khinh La cũng dần dần hiểu được, cảm giác càng rõ ràng, trong lòng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trợn mắt.

“Ồ? Xú tiểu tử luyện pháp môn gì mà thần lực cường hãn như vậy.”

Lão thái bà đã hoàn toàn quên đi mục đích chính, vẫn tiếp tục tăng áp lực thăm dò.

Đứng vững!

Đứng vững!

Trong lòng Tô Trầm lớn tiếng nói.

Quá trình dung hợp cùng Cố Khinh La sắp hoàn thành, chỉ còn một tia cuối cùng.

Thời gian tiến vào đếm ngược, Tô Trầm đã bắt đầu thổ huyết.

Lão thái bà không hiểu, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn.

Mười, chín, tám…

Mỗi một giây trôi qua đều như sống bằng một năm.

Ngay cả Cố Khinh La cũng tràn đầy sợ hãi.

Nàng sợ hãi, sợ Tô Trầm sẽ khong chịu nổi bị lão tổ tông làm chết.

Nhưng Tô Trầm vẫn kiên trì không chịu buông.

Hắn biết rõ, nếu lúc này buông Cố Khinh La ra, cho dù nói rõ mọi chuyện, lão thái bà trở về rồi dung hợp lại dã bỏ qua thời gian quý giá, kết quả là Cố Khinh La bị hút tới khô mà chết.

Cho nên bất luận thế nào hắn cũng sẽ chống đỡ.

Bởi vì tinh linh thông nhau nên Cố Khinh La có thể cảm nhận được tâm tư của Tô Trầm.

Một khắc này, nàng cảm động.

Rốt cuộc nàng tin tưởng, Tô Trầm yêu mình.

Hắn có thể buông bỏ kế hoạch vì Chư Tiên Dao, cúi đầu trước kẻ thù, cũng có thể vì nàng không để ý tới an nguy của tính mạng mà giao tranh, đối kháng với kẻ địch hoàng cực.

Nhu tình nổi lên, tình yêu vô hạn.

Bốn, ba, hai, một!

Thành công!

Tâm linh hai người vào một khắc cuối cùng đã hoàn thành, tâm linh hợp làm một, không phân biết ngươi ta, chân chính trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Tô Trầm cảm nhận được tình yêu của Cố Khinh La với mình, đó là một loại cảm thụ xuất phát từ nội tâm mà không phải là nhận viết từ thế giới bên ngoài, cảm giác như chính mình yêu chính mình vậy, cực kỳ kỳ diệu; Cố Khinh La lại cảm nhận được To oTrầm có một trái tim khổng lồ, tri thức vô tận, cùng với cảm xúc yêu thương thâm trầm. Cuối chùng chính là đến từ lực lượng thần lực mênh mông kia, tựa như biển cả, là của hắn, cũng là chính mình.

Nàng nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ tồn tại quanh người.

Không có ngôn ngữ, không có trao đổi, Tô Trầm là người đầu tiên có thể cảm nhận được ý chí của Cố Khinh La, cho nên chỉ trogn nháy mắt Cố Khinh La đã biết mình nên làm như thế nào.

Cùng lúc đó, Tô Trầm rốt cuộc cũng có thể nói.

Hắn ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời quát:

“Lão thái bà, còn không dừng tay, ngươi muốn hại chết ta và Khinh La hay sao?”

Cố Tâm Dong chấn động, ngừng thần lực lại nói:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện gì sẽ nói sau, mau mau thu tay lại, nếu không đừng trách ta không khách khí, mau, thiếu chút nữa bị ngươi hại chết!”

Tô Trầm không khách khí mắng.

Cố Tâm Dong bị Tô Trấm mắng, sắc mặt hồng rồi lại trắng. Nhưng nàng cũng biết mình chắc chắn đã gây phiền toái cho Tô Trầm và Cố Khinh La, mặt đỏ lên, chung quy không nói gì vội thu tay lại.

Cũng may người nói là Tô Trầm, nếu đổi lại là một tiểu bối khác dám nói như thế, lão bà đầu quản đúng sai, trực tiếp một lòng chưởng đánh bay.

Cố Khinh La đang tập trung thần lực phóng tới chiến y thiên không, quả nhiên nhanh chóng cảm nhận được cỗ ý chí trên chiến y.

Ý chí này mông lung, xem ra không giống với trí thuệ nhưng cường đại dị thường, nó chặn lại sự xâm lấn của Cố Khinh La.

Cố Khinh La biết, đây chính là linh tính của chiến y thiên không, hoặc có thể nói là thần tính?

Chiến y thiên không vốn là vật chết, nhưng bị phong thần khí, câu thông với thần linh, đạt được tín ngưỡng, cứ thế dần dần có một tia linh tính.

Linh tính này đã trưởng thành cho nên vốn là vô tri vô thức vô dụng lại vào thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng.

Vì dụ như hiện tại, chiến y thiên không đòi lấy huyết mạch của Cố Khinh La.

Đây là một loại bản năng, giống như trẻ còn khao khát nguồn sữa mẹ.

Chiến y thiên không cũng khao khát thần lực.

Chiến y thiên không mất đi mẫu thần giống như mất đi sự bồi dưỡng, vốn ngay trong lúc khát khao đột nhiên lại ngửi thấy vùi vị sữa bột.

Tuy không phải sữa mẹ nhưng cũng có thể chấp nhận.

Vì thế đã xảy ra chuyện như vừa rồi.

Trong chuyện này Cố Khinh La vô cùng kiên định và quyết tâm.

Nàng bắt đầu thử nghiệm khuyên can chiến y thiên không.

Thế nhưng linh tính vô trí vô thức cũng giống như trẻ con mới sinh ra, không nói đạo lý. Muốn ăn chính là muốn ăn, căn bản không có cách nào đàm phán.

Điều này khiến cho Cố Khinh La cũng hết cách.

Cũng may còn có Tô Trầm.

Thông qua Tô Trầm, Cố Khinh La biết mình nên làm như thế nào.

Ngươi không có trí tuệ, ta sẽ cho ngươi trí tuệ.

Ngay sau đó, Cố Khinh La tự chém thần toán.

Một luồng ý chí thần lực khổng lồ đã tiến vào trong chiến y thiên không.

Nếu muốn tiêu diệt linh tính bên trong chiến y thiên không thì khẳng định linh tính này sẽ phản kháng. Nhưng hiện tại là chủ động tặng cho, linh tính đương nhiên sẽ không nhấm nuốt.

Nhưng nó không biết rằng, ý chí này là sự kết hợp ý chí giữa Cố Khinh La và Tô Trầm, bao hàm trí tuệ cuộc đời của họ. Khi linh tính này tiếp nhận ý chí của Cố Khinh La và Tô Trầm, ở mức độ nào đó là chấp nhận bọn họ tẩy não.

Thậm chí còn lợi hại hơn, lấy lý do truyền cho linh tính trí thuệ nhưng trên thực tế là trực tiếp thay thế linh tính, hình thành ý thức mới, cũng là nói khí linh của chiến y thiên không chính là hóa thân của Tô Trầm và Cố Khinh La.

Nếu đổi thành hóa thân đương nhiên sẽ không hai Cố Khinh La nữa.

Đai chiến y thiên không tự động buông ra.

Cố Khinh La thở gấp ngồi xuống, lại nhìn lực lượng huyết mạch của mình, mười phần lực lượng đã bị nó hấp thụ tới tám phần nói:

“Nguy hiểm thật, suýt nữa bị nó hút khô rồi.”

“Thiếu chút nữa đã hại nàng.”

Tô Trầm áy náy nói:

Tâm linh đã thoát ra, cảm giác hai người làm một đã biến mất, chỉ có thể trao đổi bằng ngôn ngữ.

Cố Khinh La không để ý nói:

“Chàng cũng không biết. Nói sau cũng là trong họa có phúc, hiện tại chiến y thiên không đã thuộc về chúng ta, về sau không có chúng ta cho phép, không ai có thể sử dụng.”

Đúng vậy, qua lần này chiến y thiên không đã nhận chủ, sau này chỉ có thể nghe theo Cố Khinh La và Tô Trầm.

Về phần Cố Khinh La bị hấp thụ huyết mạch cũng không có vấn đề gì, nếu lo lắng thì không làm gì, chỉ ăn ngủ một thời gian ngắn là có thể khôi phục như cũ.

Ngược lại Tô Trầm lại phải trả giá một bộ phần thần lực không nhỏ, cộng thêm bị lão thái bà ép bức quá. Thế nhưng so sánh với chiến y thiên không thì trả giá như vậy cũng không tính là gì.

“Tô Trầm, hiện tại lão thân có thể vào được không?”

Cố Tâm Dong hỏi.

Nàng nghe thấy hai người nói chuyện mới hỏi.

Tô Trầm nói:

“Hồ đồ, lễ phép như vậy sớm thì tốt.”

Đường đường là một lão tổ nguyên huyết, cường giả hoàng cực lại bị Tô Trầm nói thành hồ đồ, Cổ Tâm Dong muốn phu ra một ngụm máu.