Chương 1243 Ám toán
Một trận chiến tiêu diệt hải triều đảo Trường Thanh, thoạt nhìn chỉ là một trận chiến trong vô số lần đối kháng hải triều, thực ra ảnh hưởng sâu xa, ý nghĩa trọng đại.
Đây là Nhân Hải hai tộc lần đầu tiên không dựa vào thi thố phòng ngự tiêu diệt hải triều, không chỉ có đại biểu cho sức chiến đấu tăng lên, càng ý nghĩa phòng ngự chiến lược chuyển hướng về phía tiến công chiến lược.
Một trận chiến này cũng đồng thời đặt lòng tin của mọi người đối với Tô Trầm.
Mọi người bắt đầu tin tưởng, Tô Trầm thật sự có thể làm được chuyện hắn hứa hẹn.
Nương cơn gió này, liên quân hành động ở trên biển cũng càng thêm tự tin hẳn lên.
Bọn họ thường xuyên tấn công, không ngừng bắt giữ các loại hải thú cường đại để Tô Trầm dùng cho thí nghiệm.
Không thể không thừa nhận, Thâm Uyên Hải Vực thật sự là nơi nảy sinh cường giả. Rõ ràng một hồi hải triều thổi quét hơn phân nửa hải vực vừa mới bị tiêu diệt, nhưng hải thú từ bốn phương tám hướng hấp dẫn tới vẫn nhanh chóng bổ khuyết khu vực này, cũng rất nhanh lớn mạnh lên, khiến liên quân tới đây “săn thú” vĩnh viễn cũng không lo không có mục tiêu.
Theo cách nói của Tô Trầm, Thâm Uyên Hải Vực thật ra cũng đã thành thánh địa trong lòng đám hải thú, bất cứ tồn tại nào chỉ cần tiến vào khu vực này thì có thể nhanh chóng lớn mạnh, sao có thể không thần thánh? Chỉ là Thâm Uyên Hải Vực cũng có hạn chế của mình, khiến cho trong hải vực sau khi tồn tại số lượng hải thú nhất định, thì không cất chứa được nhiều hải thú hơn nữa.
Một khi có nhiều hải thú hơn tiến vào, hải thú khác sẽ vây công.
Lâu ngày, Thâm Uyên Hải Vực liền có trật tự cùng cân bằng sinh thái của mình.
Cán cân sinh thái của Thâm Uyên Hải Vực cung cấp điều kiện tốt đẹp cho liên quân tấn công. Bọn họ vĩnh viễn không cần lo lắng hải thú quá ít, cũng không cần lo lắng hải thú quá nhiều.
Mà theo thời gian trôi qua, liên quân dần dần quen thuộc đối với Thâm Uyên Hải Vực, càng nắm giữ quy luật hải thú lui tới trong đó.
Bất cứ sự vật nào một khi hình thành quy luật, như vậy mọi người giỏi về bắt giữ quy luật sẽ mượn dùng điều kiện lớn nhất của loại quy luật này phát huy ưu thế của mình.
Liên quân bởi vậy có thể dùng nhân số ít nhất, nguy hiểm thấp nhất để hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ.
Hôm nay giống với mọi khi, một đội bắt thú của liên quân giương buồm ra biển.
Chiến thuyền tổng cộng có sáu chiếc, phân biệt là một chiếc thuyền rồng Vô Cực Tông, hai chiếc phi dực thuyền Hắc Thủy quân, ba chiếc thuyền buồm lớn ba cột buồm của trấn hải quân. Ngoài ra chính là Hải tộc không cần thuyền, một đội kỵ binh Thiết Cốt Hải Ngưu ở phụ cận tự do tách sóng đạp nước, tới lui tuần tra mặt biển.
Đây là một đội săn thú liên quân tiêu chuẩn, thực lực liên hợp của nó đã có thể đối kháng Yêu Hoàng.
Ở dưới tình huống Chúa Tể không ra, đã có thể ứng phó tuyệt đại đa số cục diện.
Đứng ở đầu thuyền, Lâm Tiêu hăng hái nhìn phương xa.
“Hạm trưởng, tàu Viễn Phong đưa tin, phía trước phát hiện Lục Dực Hải Lang cấp Lĩnh Chủ.” Một môn hạ Vô Cực Tông đi tới nói với Lâm Tiêu.
“Cấp Lĩnh Chủ?” Lâm Tiêu bĩu môi: “Quá yếu, nói cho bọn họ đừng đi động vào tên kia, tìm mục tiêu khác. Không có cách nào cả, ai bảo tên chết tiệt kia quy định một ngày không quá ba chứ. Mỗi lần xuất động chỉ cho phép săn bắt ba lượt... Cũng không biết nghĩ như thế nào.”
Không cho đội tàu đi săn ba con yêu thú trở lên là xuất phát vì an toàn của mọi người.
Ngại là trên có chính sách dưới có đối sách, đối với quân đội khát vọng chiến đấu, khát vọng săn bắn, khát vọng tài nguyên mà nói, hạn chế chỉ có thể đi săn ba con thật sự làm người ta quá khó chịu. Thân là quân nhân không thể cãi lệnh cấp trên, nhưng chấp hành như thế nào cũng là môn học vấn.
Đã chỉ có thể đi săn ba con, vậy ta chỉ tìm mục tiêu cao cấp chung quy cũng được chứ?
Cho nên không đủ mạnh không cần, đã thành cách làm mang tính thói quen của bộ phận tiểu đội cường đại.
Làm một trogn mười hai kiếm thị năm đó đi theo Tô Trầm, đội tàu chỗ Lâm Tiêu tuyệt đối có thể tính là một đội mạnh, cái khác không nói, riêng bản thân hắn cũng đã là cường giả Nhiên Linh cảnh.
Đúng vậy, hắn Nhiên Linh rồi.
Môn hạ đệ tử Vô Cực Tông, mỗi ngày mỗi khắc đều có người đang tiến bộ, tấn thăng, đột phá, đạt tới thành tựu cao hơn.
Làm một nhóm người theo Tô Trầm thời gian dài nhất, bản thân thiên phú cũng không tệ, hơn nữa trong tông môn cố ý trút tài nguyên vào, khiến Lâm Tiêu sớm hoàn thành giai đoạn tích lũy lượng lớn Diêu Quang cần, nhanh chóng hoàn thành xây dựng đài sen, cũng may mắn một lần hoàn thành trùng kích Nhiên Linh, do đó trở thành một nhóm người thành tựu Nhiên Linh sớm nhất môn hạ Vô Cực Tông.
Tuy số lượng đám người này còn rất ít, lại đã bắt đầu ở trong liên quân thể hiện thủ đoạn, cũng đại đa số đảm nhiệm nhân vật lĩnh quân của các đội tàu.
Thời khắc này nghe xong mệnh lệnh của Lâm Tiêu, đội tàu đi vòng tránh đi con hải thú cấp Lĩnh Chủ kia, hướng tới một phương hướng khác mà đi.
“Cấp Lĩnh Chủ cũng không cần, khẩu vị là càng lúc càng lớn nha.” Trên tàu Viễn Phong, một quan quân Nhân tộc than thở.
“Không có cách nào, ai bảo người ta là Vô Cực Tông chứ. Cường giả đông, tự nhiên khẩu vị cũng tốt.” Bên cạnh đứng một tên quan quân khác của Hắc Thủy quân trả lời.
“Có bản lãnh như vậy, quay đầu tìm Yêu Hoàng chơi đi.” Lại có người tiếp lời.
“Cũng không phải chưa từng làm.”
“Hai con thế nào?”
“Ta cân nhắc được.”
“Cút, đừng con mẹ nó ôm cục giận vào người.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu nói xong, rất nhanh đã mất đội hình.
Người của Hắc Hỏa phần nhiều là xuất thân hải tặc, cường đạo, lưu manh, cho nên nói chuyện xưa nay cũng không giữ mồm, cho dù là lão đại phục rồi, phía dưới cũng vẫn có một đám gai góc, không có việc gì phải ghen vài câu.
Bọn họ nếu không ghen, vậy cũng không phải bọn họ nữa.
Nhưng may mắn cũng chỉ là nói lời ghen tị mà thôi, trái lại không tính thật sự làm chút gì đó. Dù sao nếu hắn nói, vận mệnh mọi người nối liền với nhau, hại người chính là hại mình. Khó được bọn họ đối kháng còn đều là hải thú, thì ngay cả ý nghĩa bán đứng cũng không có.
Nhưng bất ngờ sở dĩ là bất ngờ, là ở nó luôn đảo điên lẽ thường.
Ngay trong quá trình mọi người nói giỡn, chưa ai chú ý tới một hải quân Hắc Thủy trẻ tuổi đang lặng yên tới bên cạnh mạn thuyền. Hắn nhìn như là đang nhìn ra phương xa, chỉ là trong tay lại lặng yên rắc một ít viên thuốc màu đen.
Viên thuốc rơi xuống biển, nháy mắt liền biến mất không dấu vết.
Sau khi rắc xong mấy viên thuốc, đang định thu tay lại, một bàn tay đột nhiên vỗ vào trên vai hắn: “Thượng Lễ, làm gì thế? Một mình ở đây phát ngốc cái gì?”
Người trẻ tuổi này không chút dao động, chỉ là cái tay cầm lấy viên thuốc trầm xuống phía dưới, sau đó xoay người giả vờ nhàn rỗi: “Không có gì, ngắm biển chút mà thôi.”
Binh sĩ đó cả kinh: “Ngươi con mẹ nó có bệnh à? Mỗi ngày ngắm biển còn chưa ngắm đủ? Năm đó là ai nói vừa thấy biển này đã muốn nôn?”
Thượng Lễ mỉm cười: “Tâm tình tốt, nhìn sự vật cũng tự nhiên khác đi.”
Đối phương đã bá cổ Thượng Lễ: “Đừng con mẹ nó giả vờ phong nhã với lão tử, ngươi ta không phải loại người này. Đi thôi, mấy người anh đây đang muốn uống một chén.”
Thượng Lễ bị hắn kéo, nghiêng về phía trước, bất đắc dĩ chỉ đành buông tay, toàn bộ viên thuốc trong tay đã cùng nhau rơi xuống biển.
Tiếc hận quay đầu nhìn thoáng qua, Thượng Lễ bất đắc dĩ nói: “Lúc chấp hành nhiệm vụ không phải không cho uống rượu sao?”
“Quy định cái con mẹ nó, Thượng Lễ tiểu tử ngươi hôm nay làm sao vậy? Từ bao giờ bắt đầu để ý tới cái này. Hải thú không đến, quy định gì cũng vô dụng. Hải thú đến đây, muốn quy định cũng vô dụng. Đi thôi, uống thống khoái rồi nói sau!”
Đã đem Thượng Lễ lôi đi.
Chưa nhìn thấy, viên thuốc sau khi rơi xuống biển, nhanh chóng tan ra.
Biển lớn vốn còn bình tĩnh, rất nhanh đã bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Vô số hải thú hướng về bên này chen chúc mà đến, giống như là có cái gì đang hấp dẫn chúng nó, từ bốn phương tám hướng chạy tới, truy đuổi đội tàu.
Lúc ban đầu còn chỉ là một ít hải thú loại nhỏ phụ cận, rất nhanh một ít hải thú loại lớn cũng bắt đầu xuất hiện, cũng dần dần hội tụ thành thủy triều.
Lượng lớn hải thú tập kết, khiến mặt biển cũng xuất hiện dao động không tầm thường.
Trên thuyền rồng Vô Cực Tông, một đệ tử phụ trách quan sát lớn tiếng nói: “Đáy biển có nguyên năng dao động khác thường!”
“Khoảng cách.” Lâm Tiêu hỏi.
“Ngay tại phía dưới chúng ta!”
“Hả?” Lâm Tiêu sửng sốt.
Hắn nhanh chóng bay lên không trung, trực tiếp gọi ra Phong Luân cung, tinh thần phóng ra, lập tức phát hiện không ổn, biến sắc kêu to: “Không tốt, phía dưới có lượng lớn hải thú đang tập kết. Thông lệnh toàn đội, mau rời khỏi chút! Rút lui, rời khỏi nơi này!!!”
Ô!!!
Tiếng kèn rút lui khẩn cấp vang vọng toàn đội.
“Ồ? Chuyện gì vậy, thu hoạch gì cũng chưa có đâu, sao đã phải rút lui?” Mọi người đều kỳ quái.
Chỉ có Thượng Lễ trên tàu Viễn Phong sắc mặt âm trầm.
Nếu không phải vừa rồi có tên chết tiệt kia, mình không cần thiết đem toàn bộ thuốc đều ném xuống, như vậy tốc độ đàn thú tập kết sẽ không nhanh như vậy. Đàn thú tập kết chậm, đội tàu sẽ càng vào sâu hơn một chút, đến lúc đó muốn rút cũng không kịp.
Về phần bây giờ... Tất cả xem ý trời.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía mặt biển, trong lòng thầm đếm: mười, chín, tám, bảy...
Ra lệnh khẩn cấp rút lui, toàn bộ mọi người đã bắt đầu hành động, thuyền xoay đầu thuyền, hướng về phía sau địa điểm trở về xuất phát.
Cùng lúc đó, rất nhiều hải thú tập kết lại cũng bắt đầu hướng về trên mặt nước chậm rãi nổi lên.
Theo không ngừng tiếp cận mặt biển, nguyên năng dao động cũng càng thêm rõ ràng, thậm chí không cần Lâm Tiêu nhắc nhở, thủ lĩnh các thuyền đều đã nhận ra phía dưới không bình thường.
“Phát ra vòng bảo hộ!”
“Chuyển hướng tiến lên!”
“Kéo buồm đuôi!”
“Diêu Quang trở lên chuẩn bị lên không!”
“Rút lui! Mở hết tốc độ rút lui!”
Tiếng mệnh lệnh lúc trầm lúc bổng vang lên.
Sáu, năm, bốn, ba...
Thượng Lễ còn đang thầm đếm, tay chân cũng không dừng làm việc, chỉ là lười biếng bỏ công mà không bỏ sức.
“Đưa lên nguyên thạch!”
“Mọi thành viên chuẩn bị chiến đấu!”
“Mau xông lên! Mau xông lên! Phía dưới có hải thú đang đi lên.”
“Chuẩn bị nghênh đón va chạm!”
“... Hai... Một...”
Thượng Lễ thầm nhủ.
Khi hắn niệm đến một, một con sứa khổng lồ phía dưới đã nổi lên, ‘Ầm’ đánh vào trên tàu Viễn Phong vừa mới hoàn thành chuyển hướng.
Lực lượng khổng lồ đem cả chiếc thuyền đều húc lên giữa không trung.
Cũng may tàu Viễn Phong không phải ăn chay, ngay tại cùng lúc bay lên không trung, hai đầu của tàu Viễn Phong đã vươn hai cái cánh bay thật lớn làm từ thiết mộc, vì thế tàu Viễn Phong liền lướt đi bay ra ở không trung như vậy, đồng thời thân thuyền lại lóe ra hào quang của màn thủ hộ, khiến một đòn nặng nề này cũng chưa tạo thành bất cứ thương tổn thực chất nào đối với thân thuyền.
“Grào!”
Con sứa khổng lồ hướng chiếc thuyền bay trên không trung phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, vô số xúc tu rêu rao bay về phía không trung.
Phi dực thuyền nghiêng thân thuyền tránh được quá nửa công kích, một nửa thân thuyền khác vẫn không thể tránh được thừa nhận đả kích tới từ con sứa, tuôn ra từng đợt chớp sáng.
“Phản kích!” Thủ lĩnh trên thuyền rống to.
Binh sĩ Hắc Thủy quân đồng thời ra tay, từng đạo hào quang nguyên năng đánh xuống trên thân con sứa khổng lồ bên dưới.
Nhưng ngay tại cùng lúc bọn họ ra tay, chỉ thấy phía dưới ‘Vù vù vù vù’ đã nháy mắt toát ra vô số hải thú.
Chúng nó từ đáy biển lao ra, đồng thời hướng không trung tru lên, nước biển nháy mắt dâng trào, như đỉnh núi mọc lên lao thẳng lên trời, phô trương ra khí thế to lớn khiến người ta tuyệt vọng.