Chương 1388 Viện binh
Tuy dùng kế, nhưng Tô Trầm đơn đấu đánh chết Ẩn Sa là sự thật không thể tranh cãi, Tô Trầm cũng xứng đáng với phần vinh quang này.
Chỉ là với hắn mà nói, đó cũng chỉ là bước khởi đầu đối kháng mục tiêu mạnh hơn nữa mà thôi.
Mười năm thời gian rất ngắn, Tô Trầm không thể không lần nữa ép bản thân tăng tốc.
Cũng may tích lũy dày bùng nổ mạnh, hắn hôm nay đã có đủ cơ sở để làm được tất cả cái này.
Thời khắc này nhìn Bạch Toan còn ở trong ánh sao lấp lánh tùy ý nổi hung cùng Thận Lâu bất động như núi kia, Tô Trầm nói: “Ta đi giải quyết Thận Lâu.”
Thận Lâu mạnh ở khống chế, ở trong lĩnh vực của nó, tất cả sinh mệnh đều phải chịu nó nắm giữ, vô luận nhiều ít. Cho nên đối phó Thận Lâu, số lượng nhiều là vô dụng, cũng chỉ có Tô Trầm mới có thể đối kháng.
Thân hình chợt lóe, Tô Trầm trực tiếp xuất hiện ở bên trên Thận Lâu.
Không cần Ánh Sáng Thận Lâu, chỉ là đứng ở quanh thân Thận Lâu, Tô Trầm đã cảm nhận được một ý chí mạnh mẽ xâm nhập mình, ở sâu trong lòng nổi lên ý thức mãnh liệt, muốn cúng bái, muốn nghe theo mục tiêu.
Quả nhiên là hoang thú khủng bố, cho dù tinh thần lực mạnh như mình, cũng vẫn phải chịu nó làm khó sao?
Cũng may chỗ dựa của Tô Trầm không phải tinh thần lực.
Tiên nguyên lại lần nữa bùng nổ, bảo vệ tâm linh, ý chí Thận Lâu không thể vào nữa.
Tâm hải khôi phục trong trẻo.
Tô Trầm đã hướng vỏ sò đâm một kiếm.
Hoang thú khổng lồ này lúc trước đã thừa nhận vô số lần tấn công của quân đoàn titan, trên vỏ cứng rắn cũng che kín lốm đốm ấn ký hố lõm, một ít chỗ bên cạnh mỏng yếu càng xuất hiện tổn hại, đại biểu cho Thận Lâu ở trong quá trình thừa nhận đả kích cũng không phải hoàn toàn không tổn hao gì —— thuần đấu lực lượng, con rối titan vượt qua tuyệt đại bộ phận Hoàng Cực.
Một kiếm này Tô Trầm đâm về phía điểm mỏng yếu nào đó của Thận Lâu, một kiếm đâm vào, chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng vang khẽ, như con dao nhỏ cắt vào mỡ bò, hoàn toàn không bị trở ngại đâm vào.
Tiên lực bao phủ thân dao phát ra ánh sáng màu trắng, đại biểu cho tiêu hao lượng lớn, nhưng tiêu hao này không phải là không có ý nghĩa, một kiếm đã đem vỏ sò đâm xuyên, vào thẳng bản thể của nó.
Bản thể Thận Lâu không cường hãn như vậy, lần này khiến nó bị thương không nhẹ, con thú này không thể phát ra tiếng, nhưng phản ứng của nó lại càng thêm mãnh liệt, Thận Mục trên bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt, một vòng sóng xung kích tinh thần mãnh liệt trào ra, nháy mắt thổi quét một mảng lớn chiến trường phương xa, đem mọi người khống chế hết, chịu nó nô dịch.
Nhưng Thận Lâu khống chế những người này chưa ngay lập tức chém giết ở chiến trường, mà là dốc hết tốc độ chạy tới Thận Lâu bên này —— bọn họ đang về cứu viện Thận Lâu.
Tô Trầm không để ý tới, Vô Hoa Chi Nhận sau khi đâm thủng vỏ sò liền bắt đầu kéo về, xoay tròn, là muốn đào ra cái lỗ to trên vỏ sò.
Thận Lâu khẩn trương, nó có thể cảm nhận được sự uy hiếp của kẻ này. Thận Mục thay đổi phương hướng, ba mươi sáu luồng Ánh Sáng Thận Lâu đánh hết về phía Tô Trầm.
Dưới lực lượng tiên nguyên kích phát, chùm tia sáng va chạm, lại lần nữa kích phát ra hào quang sặc sỡ, lấp lánh loá mắt, ánh sao chiếu người, Tô Trầm nắm chặt thời gian cắt —— vỏ sò này thật sự cứng rắn đến cực điểm, cho dù là màn phòng ngự Thiên Không thành cũng chưa chắc so được với nó. Chẳng qua màn phòng ngự thắng ở sinh sôi không thôi, vỏ sò thì thuần túy cứng rắn, một khi bị đánh vỡ, muốn khôi phục sẽ rất khó khăn.
Tô Trầm nghiến răng cắt vỏ sò từng chút một, khe đao cùng vỏ cứng phát ra tiếng ma sát vang bén nhọn, quả thực giống như đang cưa cái gì đó.
Khi mâu sắc bén nhất gặp phải thuẫn cứng nhất, biểu hiện đôi bên đều tỏ ra không chịu nổi, chỉ có nghiến răng nghiến lợi xé rách, tranh đoạt từng chút từng giọt.
Trong tranh đoạt này, Thận Lâu không thể nghi ngờ là thế yếu.
Bởi vì Tô Trầm không chỉ có một mình.
Ngay cùng lúc Tô Trầm cắt vỏ sò, từng con rối titan đã đang phi thân tới đây.
Bọn họ đến cực có trật tự, từng kẻ phân thân nhảy lên, sau đó toàn lực đập xuống, đấm một phát hung ác ở bộ vị trung ương chỗ Tô Trầm cắt, sau đó lui, tiếp theo là lại một con rối hạ xuống.
Thay phiên tấn công, đánh vào một điểm.
Lại thêm Tô Trầm không ngừng cắt, lặp đi lặp lại đâm, một mảng vỏ sò này rốt cuộc bắt đầu không chịu nổi, răng rắc nứt ra.
Bốp!
Theo tiếng vang nhỏ dễ nghe đó, trên vỏ cứng của Thận Lâu đã hiện ra một cái lỗ như miệng giếng.
Thận Mục tái hiện ánh sáng mạnh mẽ, một lần nữa kéo đến một lượng lớn người về cứu viện mình.
Tô Trầm vung tay lên: “Ngăn cản bọn chúng!”
Năm mươi con rối titan đồng thời rút về, ngăn trở Nhân tộc bị Thận Lâu khống chế. Bọn họ cũng không công kích, chỉ dựa vào năng lực da thô thịt dày của mình, cứng rắn chống đỡ đối thủ.
Tô Trầm thì từ cửa động trực tiếp nhảy vào trong cơ thể Thận Lâu.
Vừa nhảy vào, liền nhìn thấy vô số bóng sáng mơ hồ bay về phía mình.
“Linh tộc?” Tô Trầm ngẩn người.
Sau đó ý thức được không phải.
Những bóng sáng này không phải Linh tộc, mà là linh thể nào đó tính chất cực kỳ tiếp cận Linh tộc, coi như một loại linh quỷ đi.
Những linh quỷ này thật ra chính là ký sinh trùng trong cơ thể Thận Lâu, dựa vào tinh thần Thận Lâu mà sống, lại ở thời khắc mấu chốt cũng có thể bảo vệ Thận Lâu, thuộc loại cận vệ của Thận Lâu.
Hôm nay Thận Lâu bị xâm nhập, linh quỷ ùn ùn tỉnh lại, rít lên chói tai, u minh quỷ trảo cào về phía Tô Trầm.
“Yêu ma quỷ quái, không chịu nổi một đòn.” Tô Trầm đã phát động hỏa long thần thông, tiếp theo phóng thích một đòn Lôi Cức Địa Ngục, lửa cuồng dã cùng ánh điện hoang cuồng lập tức tàn phá bên trong cơ thể Thận Lâu.
Vỏ Thận Lâu cứng rắn, nhưng bản thể lại quá yếu ớt.
Lần ra tay này khiến Thận Lâu khổ không nói nổi, Thận Mục trên bầu trời càng ở trong nháy mắt đảo ngược lại, bốn phương tám hướng điên cuồng bắn ra thận quang, ngược lại mang đến không ít phiền toái cho Nhân tộc, nơi nơi đều là trường hợp không khống chế được, làm cho trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ, đội đặc chiến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng đây cũng là sự điên cuồng cuối cùng của nó.
Tô Trầm tiến vào trong cơ thể Thận Lâu đã bắt đầu ra sức tàn phá, tùy ý hủy hoại mọi thứ bên trong Thận Lâu, cái gọi là linh quỷ cận vệ ở trước mặt thủ đoạn của Tô Trầm căn bản là không đáng giá nhắc tới, dưỡng bệnh vạn năm chung quy cũng chỉ là kéo dài một phút của Tô Trầm, đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Bản thể non mềm càng chịu Tô Trầm công kích cuồng dã cay độc dữ dội nhất.
Hắc Ngục Chi Viêm!
Thập Phương Phong Quyển!
Thẩm Phán Long Thương!
Hủy Diệt Điện Quang!
Tô Trầm như nổi điên tận tình phát tiết lực lượng trong thân thể, đem toàn bộ thủ đoạn đều đánh ra, mỗi một loại lại đều kèm theo lực lượng tiên nguyên tăng thêm, uy lực tăng lên gấp trăm lần, hiệu quả sát thương mang đến khủng bố kinh người.
Thận Lâu rốt cuộc không chống đỡ được, Thận Mục điên cuồng xoay trên bầu trời đại biểu tâm tình nó, từ có tiết tấu phát sinh đến tấn công quần thể mãnh liệt, đến cuối cùng loạn chiến, kế tiếp, đó là dần dần chuyển động yếu đi, ngay cả Ánh Sáng Thận Lâu cũng ít đi.
Bạch Toan như ý thức được vấn đề của đồng bạn, phát ra tiếng kêu bi ai, tấn công càng thêm mãnh liệt.
Đáng tiếc Thận Mục vẫn càng lúc càng yếu, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn dừng lại bất động.
Sau đó liền nhìn thấy một tia sáng hiện lên, Thận Mục biến mất, Ánh Sáng Thận Lâu không thấy nữa.
Các Nhân tộc bị Thận Lâu khống chế cũng đồng thời khôi phục tinh thần.
“Thành công rồi!” Tất cả Nhân tộc đồng thời quan tâm nhìn về phía Thận Lâu.
Sau đó bọn họ nhìn thấy, Tô Trầm từ trong lỗ thủng kia một lần nữa đi ra.
Đứng ở trên lưng Thận Lâu, tuy như con kiến đứng ở trên núi cao, một luồng khí độ kia lại như thiên thần hạ phàm.
“Thận Lâu đã chết!”
“Tông chủ đã giết chết Thận Lâu!”
Không biết là ai hô một tiếng.
“Rống!” Trong Nhân tộc liền bùng nổ ra hoan hô mãnh liệt.
Ẩn Sa chết, mọi người đều chưa cảm thấy, cho nên không kịp rung động.
Thận Lâu chết, mọi người lại là tận mắt thấy, trong tích tắc đó, tư thái vô địch của Tô Trầm đã khắc ở đáy lòng mỗi người.
Xa xa nhìn một màn này, bọn Cố Khinh La cũng vui mừng khó có thể kiềm chế.
Thận Lâu vừa chết, Bạch Toan không có ai giúp nữa.
Chỉ một mình nó, Nhân tộc không dùng Thiên Không thành cũng có thể diệt nó, có Thiên Không thành lại càng đơn giản.
Vạn pháo cùng bắn, phi kiếm điên cuồng nhảy múa.
Mọi người đồng lòng hợp sức hướng nó phóng ra hỏa lực.
Vị hoang thú cường đại này tuy anh dũng tác chiến, nhưng ở trong thủy triều công kích vô cùng vô tận như sóng biển này, rốt cuộc vẫn dần dần bất lực.
Mắt thấy đại thế đã định, Tô Trầm lắc mình trở lại Thiên Không thành, nói với bọn Cố Khinh La Lý Sùng Sơn: “Ta còn có việc cần rời khỏi một chuyến, nơi này giao cho các ngươi.”
“Chàng đi nơi nào?” Cố Khinh La vội hỏi.
“Tự nhiên là giải quyết con sâu nhỏ chạy thoát kia.” Tô Trầm nói xong, đã rời khỏi chiến trường, bay về một bên khác.
——————————————————
Trên bầu trời, Khổ Trà đang toàn lực chạy đi.
Khi Ẩn Sa chết, hắn biết trận này xong rồi, không có cách nào đánh nữa.
Ai có thể ngờ được Tô Trầm thế mà lợi hại như vậy, một mình đã xử lý một vị đại tông.
Hôm nay Ẩn Sa đã chết, Tô Trầm về cứu viện, bên tăng bên giảm, hoang thú nhất định thất bại.
Một lần tiêu diệt ba vị hoang thú, điều này ở trong lịch sử, chỉ có Áo Thế đế quốcngày xưa có thể làm được.
Nói cách khác, tới lúc mời lão tổ ra tay rồi.
Nhân tộc tuy cường đại, nhưng chỉ cần lão tổ đi ra, lực lượng cường đại nữa cũng không cách nào ngăn cản.
Bởi vì đó là lực lượng của thần!
Khổ Trà vô cùng tin tưởng điều này.
Hắn đang bay, đột nhiên một luồng hơi thở hoang dại điên cuồng từ bốn phương tám hướng ập vây quanh mình, làm Khổ Trà thế mà không cách nào nhúc nhích nữa.
Khổ Trà kinh hãi, chẳng lẽ là Tô Trầm đuổi tới?
Hắn đang lo sợ không yên nhìn quanh, lại nghe một thanh âm trầm thấp nói: “Là ai, quấy rầy ta ngủ say?”
Hả?
Khổ Trà ngẩn ngơ.
Chỉ thấy xung quanh mây mù ngưng tụ, đã biến ảo thành một khuôn mặt to lớn già nua, tràn đầy nếp nhăn, nhìn Khổ Trà không ngừng.
“Ngươi là kẻ nào?” Thanh âm già nua hỏi.
Khổ Trà chỉ cảm thấy lực lượng này giam cầm mình, làm mình không thể nhúc nhích.
Hắn là Yêu Đế, có thể làm tới một bước này chỉ có hoang thú hoặc là nguyên thú.
Nhưng hoang thú phần lớn không biết nói tiếng người. Năm tháng hoang thú cậy mạnh, trí tộc chưa quật khởi, các hoang thú căn bản không cần đi nắm giữ phương thức ngôn ngữ của trí tộc, cho nên đại bộ phận không biết nói. Ngược lại nguyên thú, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, lại có không ít có thể dùng ngôn ngữ trao đổi.
Vị trước mắt này, sẽ không là nguyên thú lão tổ nào đó chứ?
Nhưng vì sao sẽ đột nhiên tỉnh lại?
Trong mắt Khổ Trà tràn đầy chấn động.
“Này, ta đang hỏi ngươi đó, thằng nhóc.” Khuôn mặt già nua mây mù có chút bất mãn với phản ứng của Khổ Trà, xuyên thấu qua mây mù, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình vĩ ngạn khổng lồ như núi sau lưng, lại bởi nó quá lớn mà không thấy rõ.
Khổ Trà kịp thời phục hồi tinh thần, lắp bắp nói: “Tiểu tiểu nhân Khổ Trà, ra mắt lão tổ.”
“Ô.”
Khuôn mặt già nua đáp một tiếng.
Khổ Trà thấy đối phương đáp, biết hẳn là vị nguyên thú lão tổ nào đó, chỉ không biết là vị nào. Nguyên thú ngủ say quá lâu quá lâu rồi, hắn một tên vãn bối, đối với việc viễn cổ có những lão tổ tông nào còn sống, tự nhiên không có khả năng nắm giữ hết, biết cũng chỉ là ít ỏi mấy vị, như bọn Huyết Tổ, Man Tổ, Thụ Tổ.
Biết là nguyên thú, Khổ Trà mừng rỡ. Bổn ý của hắn chính là đi tìm Man Tổ ra mặt đối phó Nhân tộc, không ngờ từ trên trời giáng xuống một vị nguyên thú mới.
Vừa vặn lúc này khuôn mặt già nua nói: “Ta rất không thoải mái. Có kẻ đánh thức ta, chết tiệt, đã đánh thức ta! Nói cho ta biết, thế giới này đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta sẽ đột nhiên bị đánh thức, vì sao chung quanh nơi này một mảng yên tĩnh như chết?”
Khổ Trà trong tích tắc đã hiểu: “Là Linh tộc! Nhất định là lũ dư nghiệt Linh tộc kia, vì báo thù đối với Nhân tộc, đã đánh thức ngài.”
“Nhân tộc?”
“Đúng vậy, Nhân tộc giết đến rồi, Yêu tộc ta đang đối mặt tai ương ngập đầu, xin lão tổ cứu mạng!” Khổ Trà quỳ rạp trong mây, hô lớn.