Chương 9
Tôi thực sự hân hoan khi gia đình Samar gia nhập khu phố nhỏ này. Đã khá lâu rồi chúng tôi không có hàng xóm mới. Nhưng tôi cũng biết rằng, theo thời gian họ sẽ nhanh chóng cắm rễ ở nơi đây, cũng như các hộ gia đình khác xung quanh thôi.
Tôi cũng có chút ít hiểu biết về “gốc gác”.
Một đêm nọ, cũng mới đây thôi, Samar lẻn ra thăm tôi. Lúc đó là hai giờ sáng, một giờ rất muộn so với giờ thăm viếng thường trực của Samar.
Cô bé đã khóc. Hai má vẫn còn ẩm. Cô bé dựa vào tôi, và những giọt nước mắt của cô bé hệt như những hạt mưa nóng hổi.
Trong tay Samar là một miếng vải nhỏ, màu hồng chấm bi. Có điều gì đó được viết trên miếng vải.
Một điều ước. Điều ước đầu tiên tôi nhận được suốt mấy tháng ròng.
Tôi cũng chẳng ngạc nhiên khi cô bé biết về truyền thống của cây ước nguyện, ở khu này thì tôi nổi như minh tinh vậy.
Samar rướn lên và nhẹ nhàng kéo chiếc cành mọc thấp nhất của tôi xuống, cô bé khẽ buộc miếng vải lên cành.
“Mình ước,” cô bé khẽ thầm thì, “mình có một người bạn”.
Cô bé liếc nhìn ngôi nhà màu lục. Phía sau chiếc rèm ở tầng trên, tôi thoáng thấy một bóng người lấp ló.
Và sau đó, Samar lặng lẽ rút về ngôi nhà nhỏ màu lam của mình.