← Quay lại trang sách

Chương 11

Bình minh dần ló dạng, và tôi vẫn đang ngóng đợi làn gió ấm áp của mùa Xuân. Ở cuối đường, một cậu trai gầy gò quanh quẩn gần tấm biển báo dừng.

Thằng nhỏ cúi đầu xuống đất, lưng khòm xuống, trông hệt như một cây sậy bị gió uốn cong. Trong bàn tay phải của nó là một vật sáng loáng. Có lẽ là dụng cụ gì đó, hoặc một cái bút chăng?

Cậu ta hơi mỉm cười, như thể đang tự kể chuyện hài cho mình nghe vậy. Nếu thế thì có lẽ đó là một câu chuyện cười mà chỉ mình cậu ta hiểu được.

Tôi thường xuyên gặp những người chìm đắm trong luồng suy nghĩ của bản thân, họ nói, họ cười, họ cau mày, với chính bản thân họ. Và cậu trai này cũng chẳng phải ngoại lệ, bình thường như cân đường hộp sữa thôi.

Lúc ấy tôi đang trò chuyện với Bongo, cô quạ vừa chỉ ra cho tôi thấy rằng tôi thực sự già hơn một tuổi so với số tuổi mà tôi nhớ. Chính xác là tôi có hai trăm mười sáu vòng vân gỗ, tương ứng với hai trăm mười sáu tuổi.

“Hôm nay cũng là một ngày đầy sức sống,” tôi nói, “tôi thấy mình vẫn trẻ trung như một cái cây non”.

“Làm gì có ngày nào mà trông anh giống lão già một trăm năm mươi tuổi đâu,” Bongo đáp, “anh là cái cây đẹp mã nhất khu phố này mà”.

“Tôi thực sự,” tôi ngừng lại một chút để làm màu, “vượt trên tất cả đấy”.

Bongo, đang đậu trên cái cành thấp nhất của tôi, thở dài đánh sượt. Bạn biết đấy, tiếng thở dài của quạ rất khó nhầm lẫn, nó giống như tiếng than vãn từ một ông già nhỏ thó cáu kỉnh vậy.

“Đó là sự hài hước của cây cối,” tôi giải thích, phòng hờ trường hợp Bongo không hiểu, dù tôi khá chắc là cô quạ hiểu rõ câu đùa của tôi. “Bởi vì, tôi rất cao mà.”

“Thế cơ à?” Bongo vươn vai, tranh thủ khoe khoang và tự ngưỡng mộ đôi cánh đen óng ả của mình. “Đó là điều hay ho nhất anh có thể nói với tôi vào buổi sáng nay hả Đỏ?”

“Chà, nếu mà cô không quá tự ti về tầm vóc của mình, thì có khi cô đã hứng thú hơn với câu đùa của tôi rồi đấy,” tôi cạnh khóe.

“Nha điểu chẳng thèm bận tâm đến chiều cao đâu nhé, đó là chuyện cỏn con như cái lông đuôi của tôi thôi,” Bongo đáp. “Thông thái, mưu mẹo, tinh ranh, khéo léo, đấy mới là những phẩm chất mà chúng tôi tôn vinh cơ.”

“Nha điểu” là một từ văn hoa dùng để gọi chung các loài quạ, giẻ cùi, và chim ác là. Bongo tuyên bố rằng cô quá quý phái để bị gọi bằng một từ thường dân như “quạ”.

Một làn gió nhẹ khẽ vờn cành lá tôi. Mùa Xuân là một gã vô lại, hắn trêu chọc bọn tôi bằng lời hứa về những ngày ấm áp, mà mãi chẳng thấy đâu.

“Sự thực là,” tôi từ tốn lên tiếng, “việc kích cỡ của cô như thế nào cũng không quan trọng đâu, Bongo à. Chúng ta phát triển theo đúng tiềm năng của mình, điều đó được định sẵn trong mầm mống của mỗi chúng ta từ rất lâu rồi”.

“Đỏ này. Giờ là quá sớm để bắt đầu bài diễn thuyết ‘Cây Sồi Già Thông Thái’ của anh đấy.” Bongo mổ nhẹ tôi một cái. “Nhưng dù sao, anh đã đúng. Chiều cao chẳng phải chuyện gì to tát.” Cô quạ lượn vèo lên nóc cột điện chỉ bằng một lần đập cánh, cao hơn rất nhiều so với tán lá của tôi. “Nhất là khi tôi có thể bay, bạn thân mến ạ.”

Gần như ngay lúc đó, Samar và Stephen - cậu bé sống trong ngôi nhà màu lục, bước ra ngoài hiên. Cả hai đều đeo ba-lô. Và cả hai trông đều hào hứng đón chào ngày mới.

Hai đứa trẻ nhìn thấy nhau, Stephen khẽ gật đầu, và Samar cũng gật đầu lại với cậu bé. Đó không hẳn là một lời chào hỏi, mà chỉ như một sự ghi nhận vậy thôi.

Stephen chạy về phía trường Tiểu học ở cuối đường, nhưng Samar ngập ngừng lên tiếng, “Xin chào,” cô bé thì thầm.

Cùng lúc đó, Bongo cũng đáp lại, “Xin chào,” cô quạ nói bằng giọng nhại y hệt của Samar, như mỗi sáng vẫn thường làm.

Bongo còn có thể nhại khá ổn tiếng kèn tuba, tiếng chó Chihuahua thì cực giống, và tiếng còi cảnh sát nữa.

Samar ngẩng lên nhìn Bongo và cười, rồi cô bé rảo bước tới trường.

Bongo kêu lên một tiếng “quạ” khàn khàn đầy vui vẻ, rồi sải cánh bay tới trường học để đợi lũ trẻ. Cô quạ thường xuyên tới nơi này, tất cả lũ trẻ đều quen biết Bongo. Cô quạ thích trêu chọc đám trẻ, và bọn trẻ cũng thích được trêu chọc.

Bongo đặc biệt thích trò giựt dây giày. Khi đám trẻ lúi húi buộc lại dây giày, cô quạ sẽ cuỗm bữa trưa của chúng trong nháy mắt.

Thi thoảng, Bongo còn lịch sự xin phép trước nữa. Cô quạ có thể nhại các câu “Bimbim khoai tây, làm ơn”, “Còn lâu”, và “Cậu là nhất”, để đạt được mục đích của mình.

Đám rễ chằng chịt của tôi thường rung lên mỗi lần nhìn Bongo bay liệng. Tôi tự hỏi không biết cảm giác bay lượn như thế nào nhỉ? Và cả đào hố, bơi lội, phi nước đại nữa?

Chắc chắn sẽ rất tuyệt rồi. Một niềm hạnh phúc thuần khiết. Nhưng kể cả như vậy, tôi cũng sẽ không đổi một nhánh rễ nào của mình để lấy bất kì thứ gì trong số những điều trên.

Món quà tuyệt vời nhất của tôi là biết cách tự yêu chính mình và trân quý những gì mình có.