← Quay lại trang sách

Chương 12

Lúc này, cậu trai gầy gò đã đi qua chỗ tôi, xoay qua xoay lại, rồi lại quay trở về.

Cậu ta nhìn qua vai, rồi dừng trên khoảng đất nâu đang phủ kín đám rễ của tôi.

Không khí khẽ rung động, theo cái cách được tạo ra mỗi khi con người đi ngang, bởi tất cả chỗ hóa chất, hơi ấm, và những thứ rất “người”.

Và rồi chuyện xảy ra.

Cậu trai dùng vật trên tay mình, và đục vào thân cây của tôi.

Rất nhanh nhẹn và đầy chủ đích.

Cậu ta canh chừng xung quanh thêm lần nữa. Một người phụ nữ đứng tuổi đi ngang qua đường cười với cậu và lắc đầu.

Có lẽ bà ta đang nghĩ, “Thật ngọt ngào. Ta cá là thằng bé đang khắc hình trái tim lên thân cây, với các chữ cái viết tắt lồng bên trong. Ôi chao, tuổi trẻ và tình yêu!”.

Loài người thường nghĩ rằng cây cối sẽ chẳng lấy làm phiền lòng nếu bị khắc lên thân, đặc biệt là những vết khắc hình trái tim.

Thực tế là: chúng tôi cực phiền lòng đấy.

Tôi chưa từng gặp thằng nhóc này trước đây. Trông nó có vẻ lớn, có lẽ là học sinh cấp Ba rồi. Tôi không giỏi đoán tuổi loài người lắm, nếu là cây cối thì tôi có thể cảm nhận được chính xác đến từng tháng tuổi, đôi khi là chính xác đến từng ngày tuổi ấy chứ.

Tất nhiên, tôi không biết thằng nhóc đang khắc cái gì. Nhưng từ hành động quyết liệt của thằng nhóc, tôi biết rằng nó muốn làm đau kẻ khác.

Nhưng kẻ đó không phải tôi. Bằng cách nào đó, tôi cảm nhận được rằng, hành động của thằng nhóc không nhắm vào tôi. Tôi chỉ là vật thế thân để nó trút lên thôi.

Dù sao thì, việc bị khắc lên người cũng chẳng vui vẻ tí nào.

Vỏ gỗ cũng như làn da của tôi, là lớp bảo vệ tôi khỏi thế giới này. Bất cứ vết thương nào cũng gây khó khăn cho việc chống chịu sâu mọt và các loại bệnh dịch.

Tôi thực sự muốn hét lên: “Ngừng lại!”. Tôi muốn nói gì đó, bất cứ điều gì.

Nhưng tất nhiên, tôi đã im lặng. La hét không phải phong cách của cây cối.

Cây cối là phải im lặng, phải quan sát, phải chịu đựng.

Thằng nhóc nhanh chóng xong việc. Nó lùi lại, ngắm nghía thành quả của mình, khẽ gật đầu, rồi bỏ đi. Khi thằng nhóc quay lưng, tôi thoáng thấy vật trên tay nó.

Một chiếc tua-vít nhỏ với cán màu vàng.

Mảnh dẻ như một cành cây. Và sáng loáng như một chú chim chiền chiện.