← Quay lại trang sách

Chương 13

Bongo phát hiện việc gì đã xảy ra với tôi đầu tiên.

Cô quạ đậu ngay dưới gốc tôi, cái đầu nghênh nghênh. Cô quạ thả miếng bimbim khoai tây đang ngậm trong mỏ, rồi gào rống lên, “Tôi chỉ vừa đi có vài phút, mà xem chuyện gì xảy ra này! Cái quái gì vậy?!”.

“Có vẻ người nào đó tưởng tôi là bí đỏ,” tôi nói. Thấy cô quạ không thèm cười, tôi bồi thêm, “tại vì, tôi bị khắc lên mà [3] ”.

“Tôi xin nhắc lại lần thứ một triệu, rằng giải thích câu nói đùa không làm nó hài hước hơn đâu Đỏ ạ.”

Bongo bay lên chạc cây thấp nhất của tôi, đó là một trong những chạc to nhất, lâu đời nhất trên cả thân mình tôi. Cô quạ xem xét vết thương của tôi. “Đau không?”

“Không đau theo kiểu bị thương của loài quạ đâu. Cây cối dù sao cũng khác mà.”

“Tôi phải làm gì đó mới được,” Bongo nói.

“Chẳng làm được gì nữa đâu.”

“Vết thương lớn thế này cơ mà. Tôi muốn giúp. Anh là Cây Sồi Già Thông Thái cơ mà, nói xem tôi nên làm gì đi.”

“Thật đấy, Bongo. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.”

Bongo rất ghét những câu nói triết lý của tôi. Cô quạ đảo mắt. (Ít ra là tôi nghĩ vậy, vì rất khó để nhận ra quạ có đảo mắt được không, mắt của chúng như những quả mâm xôi đen vậy, đen nhánh và long lanh.)

“Chỉ hy vọng vỏ cây của tôi không bị hủy hoại quá nhiều,” tôi nói tiếp, “tôi thích hướng đó lắm đấy”.

“Nó không bị hủy, chỉ là có thêm một chút ‘trang trí’ thôi. Như một dạng hình xăm ấy.” Bongo dùng mỏ huých nhẹ tôi. “Chỉ cho tôi đứa nào làm trò này đi. Tôi sẽ ‘xử’ nó. Tôi sẽ tới cửa sổ nhà nó quấy rối cả đêm. Tôi sẽ tấn công nó và giật ít tóc.” Cô quạ đập cánh phành phạch. “Không! Phải hơn thế nữa! Tôi sẽ xả lên đầu nó. Tôi sẽ xả lên đầu nó mỗi ngày, trong suốt một năm!”

Tôi không hỏi xem cô quạ định xả gì lên đầu thằng nhóc. Tôi khá chắc là mình biết câu trả lời rồi.

“Bongo thân mến,” tôi nói, “không cần phải làm vậy đâu”.

Bongo nhảy loi choi, cô thường làm vậy mỗi khi có vấn đề cần phải giải quyết. “Anh biết không,” cô lên tiếng, “sắp tới Ngày Ước Nguyện rồi. Có lẽ đây là một điều ước đấy, chẳng qua là nó được gửi đi bằng một cách rất tệ thôi”.

“Lại một Ngày Ước Nguyện nữa,” tôi đáp. Có cảm giác như chúng tôi vừa mới trải qua nó gần đây thôi, vậy mà cả một năm đã trôi qua rồi sao? Ngày tháng cứ thế trôi đi, tựa như những hạt mưa chảy vào dòng sông vậy.

“Lại thêm một năm,” Bongo tiếp tục, “những kẻ tham lam làm phiền anh với đống mong muốn của chúng”.

“Thêm một năm để những người tràn đầy hy vọng mong ước những điều tốt đẹp hơn chứ,” tôi sửa lại.

Ngày Ước Nguyện luôn là một ngày khó khăn cho tôi, và cho cả những cư dân đang trú ngụ trên tôi nữa. Thường thường thì cứ tới ngày này, đám chim chóc và muông thú sẽ lẩn hết đi để tránh những bàn tay tọc mạch và những ánh đèn chớp liên tục của máy ảnh.

Nhưng cũng chỉ có một ngày thôi mà, tôi hiểu được truyền thống lâu dài cũng như nhiệm vụ của mình trong ngày này. Tôi biết rằng con người luôn chất đầy tâm nguyện trong lòng họ.

Một người mẹ dắt cô con gái đang tập đi trên vỉa hè bỗng đứng sững lại khi liếc nhìn thân cây của tôi.

“Mẹ, chữ gì thế ạ?” Cô bé đang nắm chặt đuôi của một chú chó nhồi bông, kéo lê trên đường.

Người mẹ không trả lời.

“Mẹ?”

Họ băng qua bãi cỏ, người mẹ tiến tới gần tôi. “Nó nói ‘BIẾN ĐI’,” cuối cùng cô cũng lên tiếng.

“Lá cây [4] ấy ạ?”

Người mẹ nhẹ nhàng chạm vào vết khắc trên thân tôi bằng những ngón tay thon dài của cô. “Có lẽ,” cô đáp, “có lẽ là thế con ạ”.

Cô liếc nhìn hai ngôi nhà ở gần tôi, khẽ lắc đầu. Cô siết chặt bàn tay nhỏ của con gái mình, “Mình cùng mong rằng nó mang nghĩa đó, con nhé”.