← Quay lại trang sách

Chương 14

Những ngôi nhà đó. Những ngôi nhà của tôi ấy.

Một màu lam. Một màu lục.

Một cánh cửa đen. Một cánh cửa nâu.

Một hòm thư vàng. Một hòm thư đỏ.

Hơn một thế kỷ nay, tôi đã quan sát chúng, một cách nghiêm túc và cẩn trọng. Chúng đều nhỏ như nhau, đều có hình hộp, đều có mái chóp nhọn cao, với một cái ống khói vuông vắn. Hai căn nhà được xây theo cùng một kiểu kiến trúc.

Tôi đã ở đây từ rất lâu rồi, trước cả khi những căn nhà này mới chỉ được vẽ nên trong mắt của một kiến trúc sư nào đó, tôi đã đứng giữa nơi này. Cho dù đám rễ của tôi luồn lách tới tận vách ngăn giữa hai căn nhà, thì tôi cũng chẳng cần bận tâm. Rễ thì vô tổ chức lắm. Đám rễ của tôi khám phá khoảng đất ngầm dưới cả hai căn nhà, uốn lượn quanh hệ thông ống nước, neo giữ nền móng của chúng.

Tôi trải đều bóng râm của mình, thả số lá rụng lên mỗi nhà bằng nhau. Những quả sồi của tôi rụng lộp bộp trên mỗi mái nhà với số lượng như nhau.

Tôi chẳng thiên vị ngôi nhà nào hơn.

Trải qua bao năm, biết bao gia đình đã ngụ ở hai căn nhà này. Những em bé và thiếu niên, các ông bà và các cụ. Họ nói tiếng Trung Quốc, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Yoruba [5] pha tiếng Anh và pha tiếng Pháp. Họ ăn bánh ngô tamale [6] và pani puri [7] , há cảo và fufu [8] , và bánh kẹp phô mai nướng.

Ngôn ngữ khác nhau, ẩm thực khác nhau, phục trang cũng khác nhau. Đó chính là tiểu khu nơi tôi sống: hoang dại, lẫn lộn, và đủ màu sắc. Hệt như một khu vườn tuyệt diệu nhất.

Vài tháng trước, một gia đình mới chuyển đến ngôi nhà màu lam, chính là gia đình của Samar. Họ tới từ một đất nước ở rất xa. Nếp sống của họ khác lạ. Ngôn ngữ của họ là những thanh âm mới mẻ.

Có vẻ như họ là một loài hoa mới trong khu vườn vốn đã thập cẩm của chúng tôi.

Chỉ có điều, lần này, thứ gì đó đã thay đổi. Không khí trở nên gượng gạo. Hai phụ huynh trong căn nhà màu lục chẳng thèm chào đón gia đình mới tới. Ban đầu thì còn có những cái gật đầu chào theo phép lịch sự, nhưng dần dần, ngay cả những cái gật đầu cũng biến mất dạng.

Một vài chuyện khác xảy ra: có ai đó ném trứng sống vào ngôi nhà màu lam. Hay như một chiều nọ, có chiếc ô tô chạy ngang qua, chở mấy người đàn ông rất giận dữ, họ la hét gì đó, đại loại như: “Bọn Hồi giáo, cút đi!”. Đôi lần, khi Samar đi bộ về nhà, cô bé bị bám đuôi và nhạo báng bởi một đám nhóc.

Tôi thực sự yêu mến con người.

Thế nhưng…

… Đã trải qua hai trăm mười sáu năm, với hai trăm mười sáu vân gỗ, mà tôi vẫn chưa hiểu được họ.

Tiểu khu của chúng tôi đã chào đón biết bao gia đình từ mọi miền xa xôi. Tại sao lần này lại khác? Có phải bởi chiếc khăn trùm đầu mà mẹ Samar đội? Hay bởi một điều gì khác?

Vốn là một kẻ tò mò, tôi luôn sẵn sàng nghe ngóng, do thám, tìm hiểu vấn đề này. Nhưng tôi không bao giờ can thiệp. Cây cối là những kẻ quan sát rất công tâm, mạnh mẽ, nhưng cực kì tĩnh lặng.

Mà dù sao thì, chúng tôi cũng đâu thể làm gì được? Tôi có cành nhánh, nhưng chúng chẳng cử động được mấy. Tôi có gốc rễ, nhưng chúng bị neo chặt vào đất. Tôi có tiếng nói, nhưng không thể dùng được.

Tôi chẳng có gì mấy để dùng.

Và sự kiên nhẫn của tôi hóa ra cũng chẳng nhiều nhặn gì.