← Quay lại trang sách

Chương 15

Khi bạn là cái cây ước nguyện của tiểu khu, mọi người đương nhiên sẽ bàn tán về bạn. Chẳng mấy chốc, tin tức về những từ xấu xí được khắc lên thân tôi đã được mọi người biết tới. Người ta dừng lại và nhìn tôi chằm chằm, họ tụ tập thành những đám đông, họ nhăn nhó, lắc đầu, và xì xầm với nhau. Tới giờ ăn trưa thì cảnh sát đã tới.

Hiển nhiên, tôi chẳng xa lạ gì với lực lượng thi hành công vụ. Phía đường đối diện có một cặp mèo tam thể cư trú, chúng rất thích leo trèo lên những cành cao nhất của tôi. Không may là, chúng chỉ biết lên chứ không biết xuống. Chỉ trong hai tháng vừa qua, Lewis và Clark đã được giải cứu hai lần bởi đội cứu hỏa, và ba lần bởi cảnh sát.

Hai sĩ quan đã cứu lũ mèo con vào tuần trước - Sandy và Max - chui ra khỏi xe tuần tra để xem xét tôi. Họ nhíu mày. Rồi họ kiểm tra bãi cỏ để tìm manh mối, hỏi han vài người qua đường, và chụp ảnh.

“Bongo,” tôi thì thào, “tôi là hiện trường vụ án đấy”.

Cô quạ chẳng thèm cười.

Người sở hữu mảnh đất, và hiển nhiên là sở hữu cả tôi, là người đã gọi cảnh sát. Francesca là một phụ nữ cao, gầy, tóc muối tiêu cắt ngắn, sống ngay phía bên kia đường. Hai căn nhà màu lam và lục là tài sản của gia đình bà suốt nhiều thế hệ nay.

Francesca cũng đồng thời là chủ của Lewis và Clark, những vị khách gan dạ của tôi.

Francesca sải bước băng qua đường để nói chuyện với cảnh sát, gương mặt bà đầy vẻ phẫn nộ. Lewis và Clark đang nũng nịu trong vòng tay bà.

“Cái cây này,” Francesca nói với Sandy, cô đang mải mê ghi chép vào một tập giấy. “Trong trí nhớ của tôi thì nó chỉ toàn mang tới rắc rối.”

Francesca chưa bao giờ là tuýp người tình cảm, bà thích mèo hơn cây cối.

Mỗi người mỗi tính thôi. Tôi thì tôi thích cây hơn hẳn mèo.

“Ồ, nhưng mọi người đều yêu quý cây ước nguyện mà,” Sandy lên tiếng. Cô quan sát tôi từ đầu tới chân rồi tiếp. “Dù tôi có thể thấy rằng bà đã phải rất vất vả”.

“Năm nào cũng như năm nào, cứ sau Ngày Ước Nguyện là tôi lại thề sẽ chặt cái của nợ này xuống,” Francesca gầm gừ.

Đó là sự thật. Dù tôi biết, Francesca thực sự không nghĩ như thế mà chỉ nói thôi. Chúng tôi đã quá hiểu nhau rồi.

“Việc dọn dẹp chả phải điều tồi tệ nhất đâu,” Francesca tiếp tục. “Thứ tệ hơn cả là những điều người ta ước ấy! Đúng là điên rồ! Năm ngoái có đứa viết ‘Tôi ước được ăn mì Ý vị sô-cô-la’, bằng bút dạ không xóa được, lên trên một cái quần lót, rồi ném lên tít trên cao.”

“Mì Ý sô-cô-la à,” Sandy nói. “Tôi ủng hộ ý tưởng này đấy.”

“Tôi đã bảo rồi, điên rồ,” Francesca nhìn tôi. “Nó chỉ là cái cây thôi mà. Chỉ là cái cây.”

“Chỉ là cái cây” nghe có vẻ hơi xúc phạm, nhưng Francesca trông rất mệt mỏi và giận dữ, nên tôi cố không để bụng câu đó lắm.

Sandy gập quyển sổ của cô lại. “Người ta tin những gì họ muốn tin mà, về cây cối,” cô nhìn chằm chằm những chữ khắc trên thân tôi, “và cả về con người nữa”.

“Giờ tính sao đây?” Francesca hỏi.

“Tôi chịu,” Sandy đáp. “Cái cây thuộc quyền sở hữu của bà, chứ không phải của gia đình mới, và bà thì đã ở đây từ lâu lẩu lầu lâu rồi.”

Francesca nở một nụ cười buồn, “Có lẽ chúng muốn cái thân già này biến đi”.

Hai người họ đứng nhìn Max chăng băng dính vàng xung quanh tôi nhằm đánh dấu hiện trường vụ việc. “Tôi không cho là như vậy,” Sandy lên tiếng.

Max tham gia vào cuộc hội thoại, trong lúc vẫn đưa tay vuốt ve đám mèo con đang rên gừ gừ. “Một vấn đề lớn về việc truy tố kẻ phá hoại là…” anh nói, “… lịch sử của cái cây này. Sắp tới tháng Năm, khi mà mọi người… ước, hay đại loại thế. Rất khó để biết chắc liệu hành động này có phải là một phần của, ừm, cái truyền thống ấy hay không”. Anh nhún vai, “Đó là trong trường hợp chúng ta tìm ra kẻ làm việc này, dĩ nhiên là thế”.

“Truyền thống là mọi người viết điều ước lên vải vụn hoặc giấy, chứ không phải khắc lên thân cây,” Francesca nói. “Đó là lí do vì sao ở Ai-len ngày trước người ta gọi chúng là ‘cây luộm thuộm’. Giờ thì đa số chỉ buộc một mẩu giấy và viết những điều ước đần độn của họ lên đó.” Bà nhún vai. “Nhìn kiểu gì thì ‘BIẾN ĐI’ cũng không phải một điều ước. Đó là lời đe dọa”.

“Hẳn rồi,” Max đồng tình.

Francesca hất đầu về hướng lối đi vỡ nứt dẫn đến hai ngôi nhà. “Tôi nói cho cậu biết. Có là cây ước nguyện hay gì đi nữa thì cái cây sồi này cũng đang hủy hoại đường đi ở đây. Cả mớ ống cống ngầm nữa. Rễ của nó dài vô tận, bám lấy đủ thứ.” Bà lắc đầu. “Có lẽ đã thực sự đến lúc đốn nó xuống rồi. Khỏi phải quét dọn đống lá rụng. Khỏi phải xử lí mớ rác của Ngày Ước Nguyện. Khỏi phải thấy những… hành động xấu xí này.”

Lewis trườn ra khỏi vòng tay của Francesca và phóng lên thân tôi, nhưng Sandy đã nhanh chóng tóm cậu chàng lại.

“Chúng tôi sẽ hoàn tất thủ tục điều tra trong khoảng một hai ngày nữa, nên tạm thời bà không được làm gì hết,” Max nói. “Còn sau đó bà muốn xử lý cái cây thế nào cũng được.”

“Cậu biết không,” Francesca đón lấy Lewis từ tay Sandy. “Cách đây nhiều năm, cha tôi từng muốn đốn cái cây này. Nhưng mẹ tôi không muốn. Vì lí do truyền thống gia đình hay gì đó. Mấy chuyện ẻo lả nhảm nhí.”

Bà thở dài, “Có lẽ đến lúc tôi phải ra tay rồi”.

“Trong lúc đó, có chuyện gì thì cứ thông báo với chúng tôi ngay nhé,” Sandy khuyên nhủ.

Francesca đi qua bãi cỏ, ôm chặt hai nhóc mèo. “BIẾN ĐI,” bà lẩm bẩm. “Đúng là thế giới tồi tệ. Chúng ta đang sống trong một thế giới tồi tệ.”