← Quay lại trang sách

Chương 16

Khi là một cái cây, thì bạn buộc phải rất nhạy cảm với mấy cụm như “đốn đi”.

Francesca từng nhắc tới việc này trước đây rồi, nhưng cũng chỉ là nói cho đỡ bực thôi, sau khi phải quét đống lá của tôi thành từng ụ suốt cả một buổi chiều tháng Mười. Hoặc là ngay sau Ngày Ước Nguyện hoang tàn, hoặc do giẫm phải quả sồi của tôi trên đôi chân trần.

Tôi thấy có lỗi vì đã phá hủy lối đi, đó là chuyện ngoài ý muốn. Tôi cần một mạng lưới rễ thật lớn để sinh tồn. Và rễ thì đôi khi khỏe mạnh đến khó tin.

“Nghe gì không?” Bongo vừa hỏi vừa nhìn Francesca trở vào nhà. “Lần này nghe giọng bà ấy có vẻ kiên quyết lắm.”

“Mấy lời cằn nhằn đó tôi nghe suốt rồi,” tôi bình tĩnh đáp.

“Thật không may, đám lính mới cũng nghe thấy rồi,” Bongo nói.

Bongo gọi tất cả các lứa động vật nhỏ là “đám lính mới”. Cô quạ luôn vờ vịt rằng mình bị làm phiền bởi sự nghịch phá của chúng, nhưng tôi hiểu rõ hơn thế.

“Nghe đi,” Bongo giục.

Rõ mồn một, tôi có thể nghe tiếng đám nhóc chồn đang rên rỉ trong ổ của mình bên dưới hiên nhà. “Nhưng mẹ ơi, chúng con yêu bác Đỏ!” Một đứa khóc toáng lên.

“Suỵt,” mẹ chúng, cô Bánh Mì Vừa Ra Lò, mắng. “Đang là giữa ngày đấy, con phải ngủ đi chứ, con là động vật chạng vạng cơ mà.”

Các loài vật chạng vạng, như đom đóm, dơi, và nai, là những kẻ hoạt động mạnh nhất vào khoảng thời gian ánh sáng nhập nhòe.

“Bác Đỏ sẽ ổn chứ mẹ?” Một nhóc chồn khác hỏi, tôi nhận ra đó là tiếng của Cánh Hoa Hồng.

Tất cả chồn đều chọn tên mình theo tên những mùi hương dễ chịu. Tôi không rõ là bởi chúng rất nhạy cảm với cái danh hiệu chồn hôi mà thiên hạ đặt cho mình, hay chỉ đơn giản là do chúng có một khiếu hài hước quái đản nữa.

“Dĩ nhiên rồi,” chồn mẹ đáp. “Bác Đỏ là bất bại mà con.”

Bongo nhìn tôi, “Hiểu ý tôi rồi chứ?”.

“Ôi trời,” tôi thở dài. “Đến tối là cả lũ sẽ biết chuyện thôi. Đám chồn túi, gấu mèo, cú… Harold bé sẽ lo phát rầu mất.”

Harold là chú cú nhỏ nhất trong ổ, và chú ta lúc nào cũng lo âu sợ hãi.

Cú không chọn những cái tên rườm rà, tên của chúng đều rất hợp thời.

“Tôi sẽ nói chuyện với mọi người,” Bongo sốt sắng. “Để họ yên tâm, khỏi lo lắng gì.”

“Tôi chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi mà,” tôi nói. “Tôi đã chứng kiến rất nhiều chuyện rồi. Những điều làm tôi lo lắng chẳng bao giờ xảy ra hết! Có khi tôi viết được thành sách cũng nên ấy chứ.” Tôi dừng lại, “Thật ra thì, chính tôi cũng có thể thành một quyển sách đấy,” tôi lại ngừng một chút. “Vì… cô biết đấy, giấy được làm từ cây mà”.

Bongo ré lên cười kiểu quạ. Cô còn chẳng thèm lườm nguýt tôi vì câu đùa nhạt nhẽo.

Đó là lúc tôi bắt đầu lo lắng.