Chương 17
Ngoài lo ngại về phản ứng của đám nhóc khi nghe những gì Francesca nói, điều làm tôi lo lắng hơn cả là về Samar. Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô bé đi học về và thấy những từ khắc trên thân tôi? Liệu cô bé có nghĩ rằng những lời này nhắm đến mình, đến gia đình mình, như những gì mà Francesca và mấy người cảnh sát suy đoán không?
Tôi thấy cô bé đi về nhà một mình, đi trước vài thước là Stephen.
Một phóng viên của tuần báo địa phương đang phỏng vấn người qua đường trên vỉa hè. Tin đồn lan rất nhanh, nhất là khi dính dáng đến mớ băng dính vàng của cảnh sát.
Bạn có chứng kiến chuyện xảy ra không? Người phóng viên hỏi liên tục. Bạn đã bao giờ ước gì vào Ngày Ước Nguyện chưa? Bạn nghĩ từ “BIẾN ĐI” ám chỉ điều gì?
Stephen nhìn chằm chằm người phóng viên, rồi cậu bé ngoái lại đằng sau nhìn Samar, thoáng một nụ cười buồn. Cậu bé đi thẳng về nhà mà không thèm trả lời người phóng viên.
Samar hết nhìn Stephen rồi lại quay sang người phóng viên, rồi đến tôi. Cô bé chạy lại phía tôi, nhìn dòng chữ, thở hổn hển.
Cô bé rướn tay về phía tôi, nhưng dải băng vàng ngăn cách khiến cô bé không thể chạm vào tôi.
“Cháu sống ở đây à?” Người phóng viên hỏi. “Cháu có muốn phát biểu gì về vụ việc này không?”
Samar không nói một lời nào hết. Cô bé quay lưng và tiến thẳng về phía những bậc thang kẽo kẹt dẫn tới căn nhà màu lam. Đầu ngẩng cao, thẳng lưng, ưỡn ngực.