← Quay lại trang sách

Chương 18

Khoảng sáu giờ tối hôm đó, Sandy và Max quay lại. Khi cảnh sát gõ lên cửa trước của ngôi nhà màu lục, ba mẹ Stephen ra mở cửa và trả lời vài câu hỏi. Họ lắc đầu. Họ nhún vai. Rồi họ đóng cửa và kéo rèm lại.

Khi cảnh sát tới gõ cửa căn nhà màu lam, ba mẹ Samar bước ra và trả lời vài câu hỏi. Họ dụi mắt. Họ thở dài. Rồi họ cũng đóng cửa và kéo rèm lại.

Trên đường quay trở về xe công vụ, Sandy dừng lại ngay cạnh tôi. “Tôi tự hỏi liệu mình có nên ước một điều gì đó không,” cô nói. “Rất có thể đây là lần cuối.”

“Tôi sẽ cho cô biết điều tôi muốn ước,” Max đáp. “Tôi ước gì mình không phải điều tra những chuyện như thế này.”

Sandy vỗ lên vai đồng nghiệp, “Tôi thì chẳng trông mong gì nó thành sự thật đâu”.

°°°

Còn tôi, tôi dành cả buổi tối để trấn an những cặp vợ chồng và đám nhóc đang gọi tôi là “tổ ấm”. Dĩ nhiên, họ không chỉ lo lắng về việc phải chuyển chỗ ở. Họ lo cho số phận của tôi nữa.

Tôi cũng lo cho chính bản thân mình. Tôi không muốn rời bỏ cuộc sống mà tôi hằng yêu thương. Tôi muốn gặp lứa cú con tiếp theo vào mùa xuân. Tôi muốn khen ngợi cây phong non ở cuối đường, khi lá của nó chuyển màu đỏ chói như hoàng hôn. Tôi muốn rễ của mình trải dài hơn, cành lá của mình vươn cao hơn.

Nhưng khi bạn yêu cuộc sống, bạn cũng phải chấp nhận. Và tôi hiểu rằng nếu mình phải ra đi, thì chuyện sẽ là như vậy. Dù sao thì tôi đã sống một đời rất ổn rồi, có gì phải phàn nàn nữa đây?

Nhưng tôi vẫn lo lắng về đám nhóc, về những cặp vợ chồng phải gấp rút tìm một chỗ ở mới và an toàn, để xây tổ, đào hố, dự trữ quả thông cho mùa Đông.

Trên tất cả, tôi lo lắng cho Samar.

Tôi không biết tại sao. Có lẽ bởi cô bé rất giống một bé con khác, từ cách đây rất rất lâu. Một cô bé mà tôi đã che chở thành công.

Đó là bà cố của Francesca.

Như tôi đã nói. Chuyện từ rất lâu rồi.