← Quay lại trang sách

Chương 19

Samar tới thăm tôi khi đã quá nửa đêm. Cô bé khoác chiếc áo choàng màu xanh. Mái tóc đen xoăn tít của cô bé được buộc vội theo kiểu đuôi ngựa. Mắt cô bé sáng như ánh trăng.

Trải khăn dưới gốc tôi và ngồi xuống, cô bé chẳng hề nhìn những từ khắc trên thân cây, chẳng nhìn mảnh trăng khuyết cao cao, cũng chẳng nhìn ngôi nhà lam hay nhà lục. Cô bé chỉ im lặng ngồi và chờ đợi.

Luôn mất một chút thời gian, nhưng chuyện lúc nào cũng xảy ra như thế.

Lần lượt từng đứa nhóc rón rén ra gặp cô bé.

Harold là đứa đầu tiên, nó vụng về đập cánh để hạ xuống đất. Rồi tới đám gấu mèo nhỏ: Con, Con, và Con (gấu mèo mẹ là chúa hay quên, nên chúng chẳng thèm đặt tên cho con một cách tử tế nữa). Đám chồn túi, chồn hôi, tầt cả đều mò ra.

Samar hoàn toàn tính lặng. Đám thú nhỏ vây quanh cô bé.

Tất cả cùng nhau ngồi dưới ánh trăng bàng bạc và lắng nghe tiếng lá xào xạc của tôi.

Bongo yên vị trên vai cô bé, “Xin chào,” cô quạ nhại giọng Samar.

“Xin chào,” Samar đáp lại, nghe như thể cô bé đang tự trò chuyện với tiếng vọng của mình.

Bongo quạc một tiếng, khiến Samar hơi giật mình. Tiếng kêu khẽ nhất của Bongo nghe vẫn hơi hung hăng. Bongo bay đến bọng cây nhỏ nhất của tôi rồi rúc đầu vào trong, cái đuôi của cô quạ vẫn thò ra bên ngoài. Cô quạ bay lại chỗ Samar ngồi, mỏ ngậm một thứ sáng loáng. Rất nhẹ nhàng, cô quạ đặt vào tay Samar chiếc chìa khóa bạc bé xíu, được đính vào sợi ruy-băng đỏ đã bạc màu.

“Nó đẹp quá,” Samar thì thào. “Cảm ơn bạn.”

Bongo ngả người về phía trước, hai cánh xòe rộng, trông như đang cúi chào. Trong cộng đồng quạ thì đây là hành động thể hiện tình cảm nồng thắm.

Tôi từng thấy chiếc chìa khóa đó trước đây, Bongo được “thừa hưởng” nó từ mẹ. Loài quạ sinh hoạt trong cả một đại gia đình lớn, và chúng truyền thông tin từ đời này sang đời khác. Tôi chả ngạc nhiên trước chuyện Bongo vẫn còn giữ chiếc chìa khóa, hay việc cô quạ tặng nó cho Samar.

Trong không khí êm dịu ngọt ngào gồm toàn những điều tôi yêu thích - ánh trăng, gió mát, cỏ xanh, động vật, đất đai, con người - tôi buồn bã tự hỏi, liệu tôi còn bao nhiêu thời gian để tận hưởng những phút giây tuyệt diệu này?

Tôi cũng không chắc liệu mình đã cống hiến đủ nhiều cho thế giới mình yêu quý chưa? Tôi đã từng tự vấn bản thân như vậy, nhưng giờ phút này, cái chết cận kề khiến cho tôi tập trung vào câu hỏi đó hơn hết thảy.

Chắc chắn tôi đã cho rất nhiều bóng mát rồi này. Tôi đã sản sinh cả biển ô-xy cho người ta hít thở. Tôi cũng là nơi cư ngụ của cả một binh đoàn động vật và côn trùng các thể loại.

Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau tất cả, một cái cây vẫn chỉ là một cái cây. Giống như điều tôi từng bảo Bongo: “Chúng ta phát triển theo đúng tiềm năng của mình, điều đó được định sẵn trong mầm mống của mỗi chúng ta từ rất lâu rồi”.

Thế mà…

Hai trăm mười sáu vòng vân gỗ. Tám trăm sáu mươi tư mùa đã trôi qua. Tôi vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

Cuộc sống của tôi đã quá… an toàn.

Trên tầng, tấm rèm cửa của ngôi nhà màu lục khẽ lay động. Phía sau nó là Stephen đang bí mật dõi theo chúng tôi.

Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Đó chính là lợi thế của việc làm một người lắng nghe chuyên nghiệp, bạn hiểu được rất rõ cách thế giới vận hành.

Trong mắt Stephen, trong cái cách cậu nhìn Samar buổi chiều hôm đó, tôi thấy điều mà tôi đã bắt gặp rất nhiều lần trước đây.

Một ước nguyện.