Chương 20
Sau khi Samar đi khỏi, tôi lại thấy bồn chồn.
Sự bồn chồn chẳng phải là một phẩm chất có lợi ích gì đối với cây cối.
Chúng tôi chuyển động theo từng chút một, từng tế bào, từng phân rễ vươn xa, những mầm non khẽ trồi về phía ánh sáng. Hoặc di chuyển bằng cách được con người bứng lên và trồng ở một nơi khác.
Khi bạn là một cây sồi đỏ, thì việc cảm thấy bồn chồn chẳng có nghĩa lí gì cả.
Như tôi đã nói, cây cối là phải lắng nghe, phải quan sát, phải chịu đựng. Thế nhưng lần này, tôi tự hỏi, cảm giác được làm điều gì đó ngoài những tính từ thụ động sẽ như thế nào, chỉ một lần thôi, trước khi tôi phải nói lời vĩnh biệt thế gian này? Tôi muốn tham gia vào những câu chuyện đang dần hé mở xung quanh mình, biết đâu, tôi có thể làm gì đó để khiến mọi sự tốt hơn, dù chỉ một chút?
“Bongo,” tôi khẽ thì thầm, “Cô còn thức chứ?”.
“Anh vừa đánh thức tôi rồi đấy,” cô quạ càu nhàu.
“Tôi muốn hỏi một điều.”
“Sáng mai dậy tôi sẽ trả lời.”
“Tình bạn được hình thành như thế nào?”
Bongo trả lời tôi bằng tiếng ngáy o o.
Tôi biết thừa rằng đó là tiếng ngáy giả. Tiếng ngáy thật của cô quạ to đến nỗi khiến đám chồn túi hoảng sợ cơ.
“Tôi hỏi nghiêm túc đấy,” tôi nói.
Bongo rên rỉ, “Tôi không biết. Thì nó cứ tự đến thôi”.
“Nhưng bằng cách nào chứ?”
“Bạn bè thì phải có nhiều điểm chung,” Bongo trả lời. “Đây, anh có câu trả lời gói gọn trong tám từ nhé. Sáng mai gặp lại, anh bạn.”
Tôi suy nghĩ về câu trả lời vừa nhận được. “Nhưng mà, nếu nói thế thì, tôi với cô có điểm chung nào chứ?”
Bongo thở hắt ra một tiếng thật to, rồi liệng xuống mặt đất. “Ôi thôi được rồi, giờ thì tôi tỉnh hẳn rồi đây này. Cảm ơn nhiều nhé, đồ phá bĩnh. Rốt cuộc là anh có vấn đề gì hả?”
“Chỉ là một ý tưởng thôi.”
“Đây, để tôi cho anh một ý tưởng nhé: những ý tưởng đều là thứ tệ hại,” Bongo nói. “Nhất là với những kẻ tọc mạch. Tôi đang nói anh đấy Đỏ ạ.”
“Trở lại với câu hỏi của tôi đi. Sao chúng ta lại trở thành bạn?”
“Chậc, được rồi. Để tôi suy nghĩ một chút xem.”
Bongo chậm rãi bước vòng vòng quanh thân cây tôi và ngẫm nghĩ.
Tôi yêu cái cách chim chóc chuyển động, thật khác biệt so với cây cối. Chúng tôi nương mình theo làn gió, dịu dàng và khoan thai. Chim chóc thì ngược lại, chúng di chuyển theo kiểu nhảy nhót ríu rít, như thể vừa nghe được tin “bom tấn” nào đó vậy.
Bongo đứng lại. “Chà, bắt đầu với việc anh là nơi trú thân của tôi, còn tôi là cư dân của anh.”
“Nhưng đó đâu thực sự là lí do khiến chúng ta trở thành bạn. Có đầy cư dân mà tôi chẳng mặn mà lắm đó thôi.”
“Con sóc đó hả? Tên là gì ấy nhỉ? Squinch phải không nhỉ? Cái con mồm hôi rình hả?”
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Chắc chắn là Squinch luôn.”
“Bongo,” tôi nói. “Làm ơn, tập trung nào”.
Bongo ngước lên nhìn tôi. “Chúng ta là bạn bởi vì chúng ta là bạn, Đỏ ạ. Như vậy không đủ sao?” Giọng cô quạ nhẹ nhàng và ngọt ngào, không giống cái giọng vào-thẳng-vấn-đề-đi thường trực của loài quạ.
“Thì đúng vậy,” tôi đáp. “Thế ví dụ, nếu hai người cần phải trở thành bạn của nhau, cô sẽ làm điều đó xảy ra như thế nào?”
“Thì chắc là… để họ ở bên nhau, cùng bắt tay làm việc gì đấy. Họ nói chuyện, cười đùa với nhau. Tèn ten. Thế là có một tình bạn. Tôi nói có chuẩn không?”
“Hừmmm.”
“Tôi không thích những lúc anh ‘hừmmm’ đâu. ‘Hừmmm’ tức là lại sắp có thêm ý tưởng nào đấy.”
“Cô đi ngủ lại được rồi đấy, Bongo ạ. Cảm ơn vì đã trò chuyện với tôi. Cô là một người bạn tốt.”
“Anh cũng thế.” Bongo bay lại về tổ của mình. “Này, nhớ là để yên cho tôi ngủ đấy.”
“Bongo này?”
“Lại gì nữa?”
“Thêm một chuyện nữa. Cô nghĩ tại sao loài người có thể đối xử với nhau tàn nhẫn như vậy?”
“Đâu phải ai cũng là thiên thần. Tối qua tôi thấy Agnes nuốt trọn một con thằn lằn đấy.”
Agnes, cô cú sống cùng cả đàn trong bọng cây cao nhất của tôi, ngay lập tức đập cánh đầy khó chịu. “Này, ai chẳng phải ăn. Cô làm như cô tốt đẹp lắm ấy, Bongo,” cô ta nói. “Thử hỏi có cái gì mà đám quạ không đớp không?”
“Ý tôi là,” Bongo tiếp tục. “Thế giới là một nơi khó khăn để sinh tồn, anh có là một con thỏ, hay con thằn lằn, hay một đứa trẻ, thì cũng chả khác gì.”
Và sau đó, Bongo bắt đầu ngáy, lần này cô ngáy thật. Còn tôi, vẫn tỉnh táo lạ thường.
“Mẹ, tiếng gì ghê thế ạ?” Tiếng một nhóc chồn túi vang lên.
“Chỉ là tiếng cô Bongo ngủ thôi mà con,” chồn túi mẹ trả lời.
Bongo nói đúng, tôi đang ấp ủ một ý tưởng.
Cô quạ lúc nào cũng nói tôi là kẻ tọc mạch, và rất lạc quan.
Một kẻ tọc mạch lạc quan.
Chà, có đầy thứ còn tệ hơn thế.
Cây cối là loại mạnh mẽ trầm lặng.
Trừ khi, chúng tôi chẳng phải như thế.