← Quay lại trang sách

Chương 21

“Bongo,” tôi gọi cô quạ từ sáng sớm, khi ngôi sao cuối cùng trên bầu trời chỉ còn mờ mờ như một chú đom đóm yếu ớt. “Tôi muốn cô làm một chuyện”.

“Có liên quan đến bimbim khoai tây không?” Bongo lầm bầm.

“Không.”

“Thế thì tôi ngủ còn hơn.”

“Chuyện liên quan đến Samar.”

“Anh đã hứa là để yên cho tôi ngủ mà.”

“Tôi không có hứa.”

“Anh có ngầm đồng ý rồi.”

“Tôi muốn biến điều ước của Samar thành sự thật.”

Câu nói của tôi đã khiến Bongo tỉnh ngủ. Cô quạ đập cánh, bay xuống cành cây ưa thích của mình, cô gọi nó là Gôn Nhà [9] (Bongo cực thích xem đám trẻ ở trường tiểu học chơi bóng chày mềm).

“Này, Đỏ, anh không thể biến điều ước thành sự thật. Anh là nơi nhận những điều ước của mọi người. Anh giống kiểu… kiểu… một cái thùng rác lòe xòe, theo nghĩa tích cực ấy.”

“Suốt hai trăm mười sáu vòng vân gỗ, tôi đã yên vị trên đám rễ của mình để nghe những hy vọng của mọi người. Và tôi đoán là phần lớn, những điều ước đó không thành hiện thực.”

Bongo tỉa tót lại mớ lông của mình. “Đôi khi như thế lại tốt mà. Anh còn nhớ đứa học sinh mẫu giáo ước có cái xe ủi cỡ bự không?”.

“Tôi hoàn toàn thụ động. Tôi chỉ ngồi yên một chỗ quan sát cả thế giới.”

“Anh là một cái cây, Đỏ ạ. Nhiệm vụ của anh là phải ngồi yên.”

“Đây là một điều ước tốt đẹp, và là điều tôi có thể giúp thành hiện thực,” tôi ngừng lại. “À, chúng ta có thể biến nó thành hiện thực.”

“Phải rồi, tôi đã đoán trước được anh sẽ nói thế mà.” Bongo liệng xuống đất. “Coi này, tôi có nghe thấy điều ước của Samar. Nhưng chính xác thì anh sẽ làm cách nào để kiếm cho cô bé một người bạn chứ?”

“Rồi cô sẽ thấy,” tôi đáp, hy vọng rằng bản thân thực sự tự tin như những lời vừa thốt ra.

“Đỏ,” Bongo nhảy qua nhảy lại, cứ mỗi lần nhảy thì đầu cô lại gục gặc lên xuống. “Chúng ta có những vấn đề nghiêm trọng hơn đấy, anh bạn. Francesca dự định biến anh thành một mớ tăm xỉa răng. Và đàn cư dân của anh đang hoảng loạn vì không biết nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ phải đi về đâu.” Cô quạ tiến tới gần và mổ tôi theo kiểu thân thiện, “Tất nhiên là họ cũng lo cho cả anh nữa”.

“Tôi biết mà.”

Bánh Mì Vừa Ra Lò ló đầu ra khỏi hiên nhà. Trời chỉ mới mấp mé hửng sáng, vừa đủ để thấy mỗi vài sọc trắng trên lớp lông của cô chồn.

“Tôi đã đề nghị cho một gia đình ở nhờ rồi, tạm thời thôi,” cô chồn thông báo. “Tốt hơn là nhà chồn túi ấy, họ biết cư xử hơn là đám Con.”

“Cô thật hào phóng Bánh Mì ạ,” tôi nói. Nhưng tôi bị chặn họng bởi Mẹ - mẹ của ba nhóc gấu mèo. Cô gấu mèo đang nằm trong bọng cây lớn nhất của tôi, lên tiếng càu nhàu.

“Này xin lỗi nhà chị nhé,” cô kêu lớn, “Con, Con, Con, và Mẹ nữa, đều cư xử cực tế nhị!”.

“Nhưng chúng quá… tọc mạch,” Bánh Mì Vừa Ra Lò nói. “Lúc nào cũng nhúng mũi vào những chỗ không phù hợp. Rồi mấy cái ngón tay bé xíu của chúng nữa, bạ đâu cầm đó.”

“Ái chà, ít nhất thì chúng không hôi hám!” Mẹ gào lên. “Và tôi nhớ là đám con của chị cũng có ngón tay đấy.”

Nhện Lông - chồn túi mẹ, dè chừng ngó ra khỏi bọng cây của cô.

Chồn túi đặt tên họ theo thứ khiến họ sợ hãi.

“Mùi hôi nằm trong cái mũi của người ngửi [10] ,” Nhện Lông lên tiếng. “Và dù cá nhân tôi thấy đám trẻ nhà cô có mùi khá dễ chịu, Bánh Mì ạ, nhưng tôi đã có chỗ ở rồi, trong trường hợp có chuyện bất trắc xảy ra với Đỏ, tôi sẽ ở ụ gỗ cách đây hai nhà thôi.” Cô chồn túi an ủi tôi, “Không có ý gì đâu Đỏ nhé, tôi chỉ phòng trước thôi, anh hiểu mà”.

“Tôi không phiền đâu,” tôi nói giọng khích lệ.

“Tôi thấy ụ gỗ đó trước!” Mẹ hét lên.

“Cô ở cùng nhà chồn hôi đi,” Nhện Lông đáp.

“Tôi sẽ không mắc kẹt ở cái chỗ đó đâu nhé!” Mẹ la lối. “Không bao giờ, khi mà tôi đã biết đám con ‘tọc mạch’ của tôi không được chào đón.”

“Chà, chúng chỉ hơi ồn ào thôi,” Nhện Lông lên tiếng.

“Ít ra thì con tôi rất dũng cảm,” Mẹ trả treo. “Đám trẻ nhà cô ngất xỉu khi thấy chính cái bóng của chúng.”

“Giả chết là một kĩ năng cực có ích đây,” Nhện Lông trả lời. “Thế giới đầy rẫy hiểm nguy, và chúng ta không thể kiểm soát được các bất trắc. Chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Xin phép cho tôi được chen ngang,” một giọng bình thản vọng xuống từ trên cành cao nhất của tôi. Đó là Agnes. “Cách đây khoảng hai dãy nhà có một cây bồ đề nhìn được lắm, gia đình sóc xám ở đó mới rời đi. Chỗ đó cũng có thể là một lựa chọn ổn đấy. Nhưng gần đây có một con mèo đực khá to, với một con chó lớn nhểu dãi lòng thòng nữa.”

“Công bằng mà nói thì chó nào chả nhểu dãi lòng thòng,” Bongo nhận định.

“Tôi thực lòng nghĩ tất cả mọi người nên bình tĩnh lại,” tôi ngắt lời. “Đừng lo nghĩ quá nhiều. Hiện tại là món quà quý giá, các bạn của tôi ạ. Ai biết trước được tương lai nắm giữ điều gì?”

Các bà mẹ lườm tôi một cái thật dài. Tôi nghe thấy một mớ tiếng thở dài não ruột.

“Quá nhiều ‘Cây Sồi Già Thông Thái’ à?” Tôi hỏi.

“Ừ, quá đà rồi,” Bongo khẳng định, và tất cả mọi người bực bội chui lại vào tổ.

“Họ đều đang hơi… căng thẳng,” Bongo lên tiếng. “Vì lo lắng cho… cho tình hình của anh”.

“Tôi thấy mà.”

“Tôi cũng rất lo đấy,” Bongo nói, giọng khẽ như hơi thở.

“Tôi biết,” tôi dịu giọng, “nhưng sau cơn mưa sẽ xuất hiện cầu…”.

“Đỏ,” Bongo ngắt lời.

“Chà, xin lỗi.”

“Tôi phải làm gì đây mới được,” cô quạ nói.

“Cô là một người bạn tốt, Bongo ạ. Nhưng đôi lúc, chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng thật vững, và cắm rễ thật sâu.”

“Đỏ!”

“Chà, xin lỗi,” tôi lặp lại.

“Nếu không có anh thì tôi phải làm gì đây hả Đỏ?” Bongo dịu dàng hỏi.

“Cô sẽ ổn thôi mà, bạn của tôi, tôi hứa đấy.”

Rồi cả hai chúng tôi cùng chìm vào tĩnh lặng.

Sau cùng, Bongo rũ mình khiến cho bộ lông quạ của cô xù lên. “Dù sao thì, vấn đề tôi muốn nhấn mạnh là, đây có lẽ không phải thời điểm thích hợp để biến những điều ước thành sự thật đâu.”

“Tôi lại thấy đây chính là lúc thích hợp nhất đấy,” tôi đáp lại.

Bongo rên rỉ theo kiểu bà cụ non.

Cô quạ biết tôi không chịu từ bỏ.

Và thế là, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch.