← Quay lại trang sách

Chương 22

Chúng tôi tiến hành Kế Hoạch Số Một khoảng một tiếng rưỡi sau đó, khi Stephen rời nhà để tới trường.

Cậu nhóc mới chỉ vừa ra đến vỉa hè thì Bongo đã lao ngay vào chiếc ba-lô cậu đang đeo. Vừa mổ vào cái khóa kéo ba-lô, Bongo vừa kêu quạ quạ điên cuồng.

Khi loài quạ muốn gây náo loạn, thì chúng có thể ồn ào kinh khủng.

“Gì?” Stephen kêu lên. “Có vấn đề gì với mày vậy hả, con chim này?” Cậu bé thả ba-lô xuống đất.

Bongo đậu lên chiếc ba-lô, ngước nhìn Stephen đầy mong đợi. “Làm ơn, bimbim,” cô quạ nói.

Stephen đảo mắt. “Thật không vậy trời?”

“Xin chào,” Bongo tiếp tục. “Làm ơn, bimbim.”

Stephen đứng chống nạnh. “Chẹp. Được rồi. Ta đã thấy mi xin đểu trước đây rồi, kẻ phá hoại ở bến xe buýt”.

Bongo nhảy xuống vệ đường để Stephen mở ba-lô. “Cậu là nhất,” cô quạ lịch sự nói.

Stephen rút chiếc túi đựng bữa trưa và mở ra. “Xem nào, ta có bánh kẹp cá ngừ, và cà rốt mini…”

Nhưng trước khi cậu bé kịp nói thêm bất cứ điều gì thì Bongo đã thò đầu vào trong chiếc ba-lô, rút ra một tờ giấy rồi bay mất dạng.

“Này! Đó là bài tập về nhà môn Tiếng Anh của ta mà!” Stephen la lên. “Quay lại đây, quân kẻ cướp!”

Bongo bay tuốt lên ngọn cây cao nhất của tôi và kêu lên một tiếng đầy chiến thắng.

Stephen lượn lờ quanh gốc tôi, chỗ mấy dải băng dính vàng của cảnh sát bao quanh.

“Xin mi đấy, quạ ơi,” cậu bé van vỉ. “Ta sẽ cho mi cả cái bánh kẹp luôn, nhé?”

Bongo thả tờ giấy lên cành cây rồi bám vào đó, trả lại tự do cho cái mỏ của cô. “Còn lâu,” cô quạ đáp.

Sau vài phút cằn nhằn, Stephen bỏ cuộc. “Tuyệt”, cậu vừa nhặt ba-lô lên vừa lầm bầm. “Cô Kellerman sẽ không bao giờ tin vào câu chuyện ‘con quạ ăn mất bài tập của em’ mà mình sắp kể.”