Chương 24
Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi tiến hành Kế Hoạch Số Hai.
“Chuyện này chẳng đi tới đâu đâu Đỏ,” Bongo vừa nói vừa khệnh khạng đi lại trên bãi cỏ.
“Đồ bi quan,” tôi chọc.
“Đồ lạc quan,” Bongo đáp lại.
Thú thực thì tôi cũng có những nghi hoặc, nhưng không nói ra. Kế hoạch thứ hai của chúng tôi cần sự trợ giúp từ một đứa trong đám lính mới.
Một cuộc tranh luận tung trời về việc đứa nhóc nào sẽ được giúp chúng tôi đã nổ ra. Nhưng dù sao thì, vốn dĩ mọi cư dân đều bắt đầu tranh luận liên miên kể từ lúc Francesca tuyên bố sẽ đốn tôi rồi. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, khi những cư dân của mình, những kẻ đã hòa hợp chung sống với nhau bằng một cách màu nhiệm nào đó, giờ lại trở mặt nhau khi đứng trước một rắc rối.
Ừ thì, dù rằng đây là một vấn đề to đùng. Nhưng nếu ngay cả tôi cũng đón nhận được tương lai này, thì đáng lẽ họ nên cố gắng chung sống hòa bình nốt những ngày cuối cùng chứ.
Bongo tung đồng xu mò được trong đám kho báu của cô quạ, và chúng tôi đã chọn được trợ thủ: nhóc chồn túi nhỏ nhất đàn, Đèn Chớp.
“Cô hiểu thế này có đúng chưa nhỉ,” Bongo nói. “Cháu sợ đèn…”.
“Suỵttt,” Nhện Lông rít lên. “Chúng tôi rất cố gắng để không nhắc đến từ đó trước mặt thằng bé.”
“Thế cô gọi nó là cái gì?” Agnes hỏi.
“Nó sẽ trả lời nếu được gọi là ‘Chớp’,” Nhện Lông giải thích.
“Được rồi, Chớp,” Bongo tiếp tục. “Cháu hiểu màn kịch này rồi, đúng chứ? Cháu sẽ giả chết. Các cháu giỏi giả chết lắm phải không?”
Chớp gật đầu đầy hào hứng, “Chồn túi là động vật giả chết giỏi nhất thế giới”.
“Được rồi, cháu sẽ giả chết, Samar và Stephen sẽ thấy cháu khi chúng từ trường về nhà…”
“Chúng tôi hy vọng là hôm nay chúng sẽ về nhà cùng lúc,” tôi chen ngang.
“… và chúng sẽ hoảng loạn,” Bongo tiếp tục, “khi nhìn thấy một sinh vật đáng yêu có thể đã chết, rồi bàn xem nên làm gì…”
“Cô có chắc là vụ này an toàn không vậy?” Nhện Lông hỏi. “Nghĩ đến thôi đã làm tôi muốn ngất xỉu rồi ấy.”
“Tất cả chúng ta sẽ giám sát cẩn thận. Hơn nữa, Stephen và Samar là những đứa trẻ thông minh,” tôi trấn an cô chồn. “Chúng sẽ biết rằng không nên đụng vào động vật đang ốm.”
“Rồi chúng sẽ gọi ba mẹ, gọi hội bảo vệ động vật hoang dã, hoặc có thể là bác sĩ thú y, và trong lúc chúng bận rộn,” Bongo lại tiếp tục, “cậu nhóc Đèn… à quên, cậu Chớp đây, sẽ chạy về tổ của mình. Samar và Stephen quay lại và cùng cười vì chú chồn túi đã biến mất tăm, có khi ba mẹ của hai đứa cũng trò chuyện với nhau nữa…”.
“Tôi thực lòng nghĩ Con sẽ làm tốt hơn,” Mẹ phàn nàn. “Con bé được sinh ra để làm diễn viên. Hoặc đứa Con này, hoặc đứa Con này, đứa Con kia nữa.”
“Chuyện này đã được quyết định chính thức rồi,” Bongo kiên định. “Chúng ta đã tung đồng xu, nhớ chứ?”
“Chỉ nói vậy thôi mà,” Mẹ lầm bầm.
Ở cuối đường, tiếng chuông tan trường vang lên. “Mọi người, vào vị trí!” Bongo giục.
“Chuyện này chắc chắn sẽ thành công,” tôi nói.
“Chuyện này thất bại là cái chắc,” Bongo nói gần như cùng một lúc với tôi.