Chương 25
“Hành động đi!” Bongo thì thầm.
Nhóc Chớp lạch bạch đi ra giữa bãi cỏ.
Nó nằm nghiêng xuống và cuộn người lại. Nó nhắm mắt, trề môi ra, để lộ mấy chiếc răng sắc nhọn bé xíu.
“Hoàn hảo,” Bongo nói.
“Thử tạo bọt ở miệng ấy, con yêu,” Nhện Lông nhắc.
Chúng tôi thấy Stephen đang đi về từ phía cuối đường. Thật may mắn, Samar chỉ đi cách cậu có vài thước.
Chớp bật dậy, “Con làm được chứ mẹ?”.
“Quá tuyệt vời con yêu ạ,” Nhện Lông khen ngợi. “Mẹ cực kì tự hào về cục cưng chồn túi bé nhỏ của mẹ.”
“GIẢ CHẾT ĐI!” Bongo hét lên.
“À, vâng.” Chớp co rúm người. “Cháu quên mất ạ, thưa dì Bongo.”
“Ta không phải dì của cháu,” Bongo đáp. “Ta thậm chí còn chả có họ hàng gì với loài của cháu nữa.”
“Chà, điều đó thực ra cũng chẳng quan trọng lắm,” tôi càu nhàu.
“CHẾT ĐI CHỨ!” Bongo gào lên lần nữa.
Chớp bắt đầu nấc cụt.
“Ôi, trời,” Nhện Lông lên tiếng. “Cứ lo lắng là thằng bé sẽ bị như thế đấy.”
“Sao con không được giả chết hả mẹ?” Cánh Hoa Hồng hỏi.
“NHÓC CON, TRẬT TỰ!” Bongo hạ lệnh. “CHỚP, NGỪNG NẤC ĐI, NHANH!”
“Hai đứa trẻ đang đến!” Tôi thì thào. “Stephen và Samar!”
Tiếng nấc cụt càng to hơn.
“ĐÈN CHỚP!” Bongo gào. “NHANH!”
“Đừng gọi thằng bé như vậy!” Chồn mẹ khóc rống lên.
Đèn Chớp cứng đờ người. Thằng bé ngừng nấc, bọt sùi ra từ mép thằng bé, đôi mắt nó nhắm hờ và trắng dã.
“Có tác dụng này!” Bongo nói nhỏ. “Xuất sắc!”
Stephen tìm thấy Chớp trước. Samar theo ngay đằng sau.
“Chúng ta nên làm gì?” Stephen hỏi.
Thành công rồi, tôi nghĩ thầm. Chúng thực sự đang nói chuyện với nhau.
“Đừng đụng vào nó,” Samar lên tiếng. “Có thể nó bị dại đấy. Hoặc có thể nó chỉ đang giả chết. Tớ đọc được rằng chồn túi hay làm vậy.”
“Tớ sẽ đi gọi mẹ. Bà có thể gọi ai đó giúp.”
“Nghe ổn đấy,” Samar đáp.
Và với sự thất vọng cùng cực của tôi, Stephen và Samar nhanh lẹ gật đầu chào nhau và đi về nhà riêng của mỗi người.
Và một lần nữa, thế là xong.
Bao nhiêu công sức, chỉ để đổi lấy vài giây hội thoại thôi sao?
Chính xác thì, loài người làm thế quái nào để kết bạn với nhau vậy? Chuyện này khó đến chừng nào chứ?
Dù vậy, tôi vẫn tự nhắc bản thân rằng, dù sao thì Stephen và Samar đã nói chuyện với nhau. Và đó là bước khởi đầu tốt đẹp rồi, phải không nào?
“Chớp?” Bongo gọi. “Đến lúc trở về tổ rồi anh bạn. Trước khi họ quay lại.”
Chớp vẫn nằm bất động trong tư thế cuộn tròn kinh điển của loài chồn túi.
“Chớp ơi?” Tôi gọi.
“Chớp à? Con yêu ơi?” Nhện Lông hét lên.
“Ôi, trời ơi,” Mẹ nói. “Tôi không nghĩ thằng nhóc nhà cô đang diễn đâu.”
“Con tôi! Chớp quý giá của tôi!” Nhện Lông rống lên, và anh chị em của Chớp bắt đầu rên rỉ.
“Đã bảo nên nhờ một trong số mấy đứa Con nhà tôi mà lại,” Mẹ nhận xét.
“CHỚP! NGỪNG GIẢ CHẾT ĐI!” Bongo gào. Cô quạ nhảy tới cạnh Chớp và nhẹ nhàng mổ thằng bé.
“Ai cho phép cô mổ con tôi hả!” Nhện Lông la ó. “Chớp! Mẹ sẽ cứu con, con yêu!”
Nhện Lông phóng ra khỏi bọng cây, bò xuống khỏi thân tôi, và ngay lập tức ngất xỉu.
“Ôi tuyệt,” Bongo ngao ngán. “Đúng là quá sức tuyệt vời mà. Mẹ nào con nấy. Giờ thì sao đây hả Cây Sồi Già Thông Thái?”
“Cô túm lấy Chớp đi,” tôi lên tiếng sắp xếp. “Bánh Mì Mới Ra Lò và Mẹ, hai người có thể giúp Nhện Lông không? Kéo cô ta vào ổ của Bánh Mì, ở dưới hiên ấy.”
“Nhện Lông gọi các con tôi là ‘ồn ào’,” Mẹ ngúng nguẩy.
“Mẹ chê con tôi hôi,” Bánh Mì Mới Ra Lò hậm hực.
Trong suốt hai thế kỷ tôi có mặt trên cõi đời này, hiếm khi nào tôi lớn giọng với ai.
Và lần này là một trong những cái “hiếm khi” đó.
“MAU LÊN!” Tôi ra lệnh, ngay khi thấy cánh cửa nhà Stephen bật mở.
Các bạn sẽ ngạc nhiên khi biết gấu mèo và chồn hôi có thể nhanh đến mức nào khi được đốc thúc.