Chương 26
Sau cùng, Stephen và mẹ cậu bé phải bỏ cuộc trong vụ tìm kiếm em bé chồn túi bí ẩn. Samar quan sát họ từ cửa sổ phòng khách nhà mình, nhưng cô bé không tham gia cùng.
Sau khoảng một giờ đồng hồ, Nhện Lông và Đèn Chớp tỉnh dậy, run rẩy lết về tổ của mình.
Và lại một lần nữa. Thế là xong.
“Đừng lo,” tôi nói với Bongo. “Lần thứ ba may mắn.”
“Nghĩa là sao chứ?”
“Chỉ là một thành ngữ mọi người hay nói thôi.”
“May mắn,” Bongo nhạo. “Anh có biết đó là từ dùng để gọi một đám chim ruồi không?”
“Thực tình là tôi không biết.”
“Chim ruồi! Hay nói cách khác, chân thực hơn, chỉ là một đám ruồi khoác lông chim. Nhưng một đám quạ, thì anh biết được gọi là gì không hả?”
“Là gì?”
“Hung thần! Hung thần quạ! Anh tin nổi không hả? Một đám cây sẽ là bụi cây . Một đám gấu mèo là mắt sáng .” Bongo đập cánh phành phạch. “Thế mà quạ thì… Chúng tôi lại là hung thần cơ đấy.”
“Cô nói xong chưa?” Tôi hỏi.
“Xin lỗi. Tôi hơi lo về anh. Và lúc lo lắng thì tôi hơi cáu bẳn.” Bongo nhổ một nhúm cỏ và quăng sang bên cạnh.
“Tôi còn một kế hoạch nữa để giúp Samar và Stephen trò chuyện với nhau,” tôi nói.
“Hay là chúng ta nghĩ kế hoạch giúp cho anh khỏi bị biến thành một cái bàn ăn đi?”
“Tôi không thể kiểm soát tất cả mọi chuyện trong cuộc sống này được, Bongo ạ,” tôi nhẹ nhàng đáp. “Và giả như tôi có thể làm được điều đó, thì có gì vui vẻ đâu? Nhưng điều nhỏ bé này lại khác. Điều ước này của Samar, tôi có thể biến thành hiện thực được.” Tôi ngập ngừng. “Ít ra là, tôi nghĩ mình có thể làm được.”
“Tôi chẳng thể nào hiểu nổi vì sao chuyện này lại quan trọng với anh đến thế.”
“Samar khiến tôi nhớ đến một cô bé tôi quen, rất lâu về trước.”
“Anh đúng là kẻ tọc mạch,” Bongo mệt mỏi nói. “Nhưng dù thế tôi vẫn yêu quý anh.”
Cô quạ nhìn tôi bằng biểu cảm gần giống như nụ cười của loài quạ - mỏ hơi há, đầu ngước lên, mắt lấp lánh. “Thế Kế Hoạch Số Ba của chúng ta là gì?”