Chương 27
Khi màn đêm buông xuống, tôi cử Bongo đi thực hiện nhiệm vụ kế tiếp.
“Tất cả những gì cô cần làm là gỡ điều ước của Samar xuống,” tôi hướng dẫn.
“Ồ,” cô quạ nói. “Chỉ thế thôi á?”
Bongo bay lên cành cây thấp mà Samar đã buộc mẩu vải hồng chấm bi của cô bé vào. Cô quạ dùng mỏ giật mạnh vài lần. “Nói thì dễ hơn làm đấy,” Bongo thông báo.
“Cô là quạ cơ mà, dùng dụng cụ gì đó đi.”
Quạ là loài nổi danh với biệt tài tự chế và sử dụng các công cụ. Có thể nói chúng là loài chim thông minh nhất.
“Hừm.” Bongo mổ và ngẫm nghĩ. “Tôi có một cái kẹp giấy trong bộ sưu tập của mình. Để tôi thử cái đó vậy.”
“Cái đó không được đâu,” Agnes dự đoán, từ phía trong tổ của cô.
Tôi cho rằng loài cú hơi ghen tị với họ nhà quạ.
Đám nhóc bắt đầu ló mặt ra khỏi bọng cây của tôi, từng đứa một, cả đám chồn hôi dưới hiên cũng hóng hớt muốn xem Bongo làm việc.
“Mẹ ơi, cô Bongo đang làm gì thế?” Một đứa Con hỏi.
“Việc này được gọi là sử dụng công cụ,” Mẹ giải thích. “Không có gì to tát đâu con.”
“Này các bạn, nếu không định nói gì có ích,” tôi lên tiếng, “thì làm ơn đừng có nói gì cả đi mà”.
Bongo quay trở lại với một mẩu kim loại vặn vẹo nhỏ. “Kẹp giấy đã được duỗi ra,” cô giải thích. “Tôi tìm thấy trên sân trường.”
Với một sự nỗ lực tuyệt vời, cô quạ xoay xở tìm cách xỏ đầu thẳng của cái kẹp giấy vào mối buộc. Nhưng dù cố gắng thế nào, cô quạ cũng không thể mở được mối buộc ra.
“Gần… được… rồi,” Bongo lầm bầm giữa những lần nghiến mỏ.
“Cô Bongo làm thế để làm gì ạ?” Harold hỏi Agnes.
“Chả ai hiểu nổi loài quạ đâu,” Agnes đáp.
“Bởi vì, tôi nhờ cô ấy làm vậy,” tôi nói. “Bởi vì chuyện này rất quan trọng đối với tôi.”
Với một tiếng kêu bất lực, Bongo thả cái kẹp xuống đất. “Không có tác dụng đâu Đỏ ạ,” cô quạ nói.
“Có lẽ đã đến lúc bỏ ý tưởng này đi,” tôi thở dài. “Tôi làm gì có khả năng giúp đỡ. Tôi được định sẵn là đứng đây. Chỉ đứng yên mà thôi.”
Một cơn gió nhẹ khẽ lay vài chiếc lá của tôi. Không một ai lên tiếng.
“Chờ đấy,” Mẹ nói. “Tôi có thể dùng đám ngón tay của mình xem sao.”
“Cô quá nặng nề để trụ trên cái cành đó đấy,” Agnes thẳng thắn.
“Để cô ấy thử đi,” tôi đáp lại.
Thật cẩn trọng, Mẹ tiến từng chút một về sườn cây nơi Samar buộc điều ước.
Đúng là cô gấu mèo rất nặng, và cành tôi cong trĩu lại dưới sức nặng của cô. Nhưng tôi cố giữ thật chắc. Cô gấu vần cái nút buộc một lúc, bằng cả hai chi trước. Không lâu sau, cô gấu đã kéo được mẩu vải ra.
“Tèn ten!” Cô ré lên, nắm chặt mẩu vải trong tay phải.
“Chẹp, tôi khá chắc là mình đã làm phần khó nhất,” Bongo dỗi dằn.
“Đó là công sức của cả hai người,” tôi nói. “Một hoạt động nhóm. Và tôi thực sự cảm kích, cả hai bạn.”
“Anh lấy được điều ước rồi,” Agnes lên tiếng. “Giờ thì sao hả Đỏ?”
“Giờ thì chúng ta sẽ đợi tới khi Samar tới thăm,” tôi trả lời. “Và Bongo sẽ làm một chút phép màu.”