← Quay lại trang sách

Chương 28

Mặt trăng tưới lên mình chúng tôi ánh sáng xanh lành lạnh khi tất cả chúng tôi đang đợi chuyến viếng thăm của Samar.

Cô bé tới trong chiếc áo khoác ngủ và đôi giày sục. Samar ngồi trên tấm thảm của mình, kiên nhẫn chờ đám nhóc thú bò ra gặp cô bé. Trên cổ Samar là chiếc chìa khóa tí hon được buộc bằng ruy-băng, cái chìa khóa mà Bongo đã tặng cho cô bé vào lần gặp trước.

“Bạn quạ yêu mến của tớ đâu nhỉ?” Cô bé thì thào, trong khi mấy nhóc Con đang lộn nhào trước mặt.

Cô bé ngước lên mấy nhánh cây của tôi tìm kiếm, và tôi thực sự mừng vì mình đã bảo Bongo trốn lên mái nhà Stephen.

Đúng lịch trình, Bongo bay lên cửa sổ phòng Stephen. Cô quạ đậu trên gờ tường, mỏ ngậm mẩu vải phất phơ, chứa điều ước của Samar.

Thật cẩn thận, cô quạ đập lên cửa sổ phòng Stephen.

Không có gì xảy ra.

Tôi đã dặn Bongo làm mọi việc càng khẽ khàng càng tốt. Chúng tôi không muốn Samar ngước lên và thấy những việc mình làm.

Cộp, cộp, cộp. Tiếng động lần này to hơn.

Vẫn không có gì.

Có vẻ Stephen là người ngủ rất say.

Bongo nhìn tôi. Ánh mắt của cô quạ như hỏi: “Giờ sao hả?”.

Cô quạ thử lần nữa. CỘP, CỘP, CỘP.

Samar bắt đầu chú ý. “Cái gì vậy?” Cô bé hỏi.

Thật may mắn, Harold làm cô bé phân tâm bằng cách cố gắng bay lên cánh tay Samar. Nói chính xác thì đó là một cú nhảy khó coi, chứ chẳng phải bay, và việc đó khiến Samar cười khúc khích.

Tốt lắm, Harold bé nhỏ, tôi nghĩ.

Bongo thả điều ước của Samar lên gờ tường. CỘP. CỘP. CỘP.

Chẳng có gì.

Cô quạ nhảy qua nhảy lại trước cửa sổ. Rồi đột nhiên sững lại.

Mắt cô quạ sáng lên dưới ánh trăng.

Bongo dựa sát vào kính và dùng hết sức giả tiếng động cơ xe cứu hỏa.

Khi cửa sổ phòng Stephen mở toang thì Bongo đã kịp bay lên mái nhà, ngắm nhìn thành quả lao động của mình.

Stephen ló đầu ra. Cậu bé dụi mắt. Cậu nhìn thấy mẩu vải trên gờ tường của mình. Cậu khẽ nhíu mày rồi nhặt nó lên, giơ nó ra dưới ánh trăng để đọc những chữ trên đó.

Cậu bé nhìn xuống bãi cỏ.

Nơi đó, Samar đang ngước lên nhìn cậu, vây quanh là một bộ sưu tập động vật sơ sinh kì quặc.

“Cậu là nhất,” Bongo nói.