← Quay lại trang sách

Chương 29

Khi Stephen xuất hiện ở cửa trước, cậu bé đang mặc chiếc quần py-ja-ma màu đỏ và chiếc áo nỉ màu ghi. Mái tóc nâu nhạt của cậu bù xù, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Chiếc đèn pin cậu mang trên tay liên tục cắt những vệt sáng dài vào màn đêm.

Đám nhóc động vật quay nhìn cậu bé và sững lại. Mắt chúng sáng lóe lên như những mặt trăng nhỏ xíu.

Nhóc Chớp hét lên sợ hãi.

Stephen tắt đèn pin đi, và Chớp có vẻ bình tĩnh hơn một chút, nhưng chắc chắn là nó đang nấc cụt.

“Này,” Stephen thì thầm.

“Chào cậu,” Samar thầm thì lại.

Cô bé trải rộng tấm thảm của mình, và Stephen ngồi xuống bên cạnh. Đám nhóc động vật dõi theo đầy tò mò.

“Sao bọn chúng lại bò ra với cậu vậy?” Stephen hỏi.

“Tớ chẳng biết.”

“Giống phép thuật quá.”

“Không.” Samar lắc đầu. “Tớ chỉ… yên lặng thôi. Chúng thích điều đó.”

Bongo sà xuống vai Samar. “Xin chào,” cô quạ nói với Stephen, bằng thứ giọng nhái của Samar.

“Úi chà,” cậu bé nói. “Thật tuyệt cú mèo.”

“Hôm qua tớ còn nghe nó nhái tiếng chuông cửa cơ.”

Stephen mỉm cười.

“Nó tặng tớ chiếc chìa khóa này,” Samar nói, giơ chiếc chìa ra. “Tớ không biết nó dùng để làm gì. Có thể là mở một cuốn nhật kí, hoặc hộp đồ trang sức nào đó.”

“Hoặc mở cánh cửa nhỏ nhất thế giới,” Stephen đùa.

Trong một lúc, tất cả đều im lặng. Kể cả đám gấu mèo con cũng trật tự.

Cuối cùng Stephen chìa tay ra, để lộ điều ước của Samar. “Tớ tìm thấy cái này,” cậu nói.

Ngay cả dưới ánh trăng mờ mờ, gương mặt đỏ bừng của Samar vẫn rõ nét. Cô bé quay mặt đi.

“Tớ xin lỗi về những từ đó,” Stephen dịu dàng nói. “Những từ trên cây ấy. Chúng tớ không… Không phải do nhà tớ đâu.”

Samar gật đầu.

“Ba mẹ tớ không phải người xấu. Họ chỉ… sợ hãi nhiều thứ thôi.” Stephen nhún vai.

“Ba mẹ tớ cũng thế.” Samar nói. ‘Tớ nghe ba tớ bàn về chuyện chuyển nhà đi. Nếu chúng tớ có thể tìm được một nơi an toàn để ở.” Cô bé nở một nụ cười buồn. “Nếu thực sự có một nơi như vậy.”

“Tớ xin lỗi,” Stephen lặp lại.

Đám động vật nhỏ cảm nhận được sự đáng tin của Stephen và bắt đầu đùa giỡn xung quanh. Harold và nhóc Con nhỏ nhất tìm mấy con bọ. Cánh Hoa Hồng và anh của cô nhóc - Bỏng Ngô Xối Bơ Nóng Hổi, thì chơi kéo co bằng một cọng cỏ.

“Tớ sẽ nhớ chúng,” Samar nói.

“Tớ mong cậu sẽ không chuyển đi,” Stephen lên tiếng.

Một ánh đèn chợt hắt ra từ nhà của Stephen. “Tớ phải đi rồi,” cậu nói. “Nếu ba mẹ thấy tớ thì… tớ nên đi thôi.”

“Buổi tối tốt lành,” Samar thì thầm.

Ôi, có biết bao điều tôi muốn nói với hai đứa trẻ này! Tôi muốn nói với chúng rằng, tình bạn không nhất thiết là khó kiếm. Và đôi khi chúng ta để mặc thế giới làm nó trở thành một điều khó khăn.

Tôi muốn tạo nên điều khác biệt, chỉ một chút khác biệt thôi, trước khi tôi phải rời bỏ thế giới đáng yêu này.

Và tôi đã làm thế.

Tôi đã phá luật.

“Ở lại đi,” tôi lên tiếng.