Chương 30
Đám động vật há hốc mồm nhìn tôi kinh ngạc. Ngay cả đứa nhóc nhỏ tuổi nhất cũng biết về luật Không-nói-chuyện-với-loài-người.
Bongo phóng lên ngọn cây cao nhất của tôi. “Đỏ!” Cô quạ thét lên nghẹn ngào. “Anh không được…”
“Chà, nhưng tôi có thể đấy,” tôi đáp. “Tôi còn gì để mất đâu?”
“Nhưng…”
“Như tôi đang nói,” tôi hướng sự tập trung của mình về Stephen và Samar.
Chúng đang nhìn tôi, mắt chữ O, miệng chữ A, và người cứng đờ hệt như Chớp vài phút trước.
“Chúng ta đang mơ,” Stephen lầm bầm. “Đúng không?”
“Cùng một lúc á?” Samar hỏi. “Chuyện này có khả thi không chứ?”
“Cấu tớ một cái xem nào,” Stephen nói.
Samar làm theo.
“Đau cực luôn,” Stephen thông báo.
“Biết đâu đó là cảm giác đau trong mơ,” Samar gợi ý.
“Xin lỗi nhé,” tôi chen ngang. “Tôi đây có tới hai trăm mười sáu vòng vân gỗ chứa đầy sự thông thái. Và không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Stephen với lấy tay Samar.
“Nếu đây là một giấc mơ,” cậu nói, “thì chí ít nó là một giấc mơ cực ngầu”.
Và tôi bắt đầu.