← Quay lại trang sách

Chương 31

Không phải lúc nào tôi cũng là cây ước nguyện.

Mọi chuyện xảy ra từ năm 1848, rất lâu trước khi tôi bị vây quanh bởi xi măng và ô tô, khi tôi mới chỉ có vài chục tuổi - vẫn là một gã trẻ trâu, theo chuẩn mực của loài sồi đỏ. Lúc đó tôi không còn là một cái cây non nữa, mà rắn chắc và mạnh mẽ, nhưng không cắm rễ sâu vào đất như hiện giờ.

Đó là một thời kì giống với rất nhiều thời kì khác, khi những người đói khổ chen chúc trên những con thuyền để tới lục địa này. Rất nhiều trong số đó dừng chân tại khu vực tôi ở. Ngôi nhà lam và lục lúc đó có màu nâu, và chật kín bởi những người mới đến.

Đôi lúc những người mới tới được chào đón. Đôi lúc thì không. Nhưng họ vẫn đổ tới, tràn đầy hy vọng và mong ước, con người luôn luôn là vậy.

Một trong số những cư dân mới đó, là một cô gái trẻ người Ai-len, tên Maeve. Cô đã ngồi thuyền băng qua Đại Tây Dương cùng người anh trai mới mười chín tuổi, người đã mất bởi chứng bệnh kiết lị trong chuyến đi. Mẹ của họ qua đời không lâu sau khi Maeve ra đời, cha họ cũng ra đi khi hai đứa trẻ mới lên chín và mười hai tuổi.

Maeve là một cô gái kiên cường và giản dị, nhưng nụ cười của cô giống như tia nắng mặt trời rẽ những đám mây mù vậy. Tiếng cười của cô giòn giã, và mái tóc màu đỏ rực như bộ cánh xinh đẹp nhất của tôi khi Thu về.

Mười sáu tuổi, đơn độc, không một xu dính túi, Maeve ở cùng phòng với năm người nhập cư nữa. Cô làm việc cả đêm lẫn ngày, dọn dẹp và nấu nướng và làm bất cứ việc gì cô có thể, chỉ để sinh tồn.

Maeve nhanh chóng khám phá ra mình có năng khiếu chăm sóc người ốm. Cô chẳng có kiến thức gì đặc biệt, càng không có vị thuốc bí mật nào. Cô chỉ rất tốt bụng và kiên nhẫn thôi, và biết cách làm dịu những cơn sốt hầm hập bằng một chiếc khăn lạnh, điều mà ai cũng biết. Những việc không biết thì Maeve luôn sẵn sàng học hỏi.

Thời gian trôi đi, tiếng đồn về tài năng của Maeve cũng bay xa. Mọi người mang lợn ốm, ngựa què của họ tới, mang cả những đứa trẻ ho húng hắng và cả những đứa bé phiền hà đến. Cô luôn giải thích rằng cô không chắc mình có thể giúp. Nhưng bởi mọi người trong vùng đều quá nghèo để có thể tìm bác sĩ khám, nên họ đều tới chỗ Maeve.

Và vì mọi người tin rằng cô có thể giúp họ, Maeve đã cố hết sức để đáp ứng những hy vọng đó.

Khi cô thành công, và kể cả khi không làm được gì, các bệnh nhân và người nhà của họ vẫn để lại một chút quà cáp cho cô: một con chim đẽo từ gỗ, một chiếc kẹp tóc, nửa ổ bánh mì. Một lần, có người còn bỏ lại một cuốn sổ bìa da, với một chiếc chìa khóa bạc nhỏ xíu để mở khóa.

Khi Maeve bận đi tới chỗ những bệnh nhân, người ta sẽ để những món đồ cảm ơn cô trong bọng cây thấp nhất của tôi. Hồi ấy nó là một vết thương còn mới, chỉ lành lại mới được có vài mùa thôi. Nhưng bởi nó hướng về phía căn phòng của Maeve thay vì hướng ra đường cái, nên đó là chỗ an toàn để đặt những món quà cảm ơn.

Đó là lúc tôi nhận ra bọng cây có thể có ích cho cả con người, chứ không phải chỉ dành cho chim chóc và muông thú.

Tôi chỉ không ngờ được nó tốt đến mức nào.