Chương 32
Nhiều năm qua đi, và Maeve trở nên gắn bó với khu phố cũng nhiều như tôi. Những cư dân mới tới mang theo âm nhạc, món ăn, và ngôn ngữ của họ từ các vùng khác, khiến cho thế giới nhỏ của chúng tôi càng thêm phong phú. Cho dù người ta tới từ vùng miền nào, Maeve cũng chăm sóc cho họ tốt nhất có thể.
Tôi cao lớn hơn, những chạc cây trở nên bớt mềm dẻo, bóng cũng tỏa rộng hơn. Cây cối và lùm bụi mọc lên xung quanh nhiều hơn, nhưng vẫn luôn thừa ánh nắng cho tất cả chúng tôi, và chúng tôi cũng chẳng bao giờ thiếu nước.
Khi ấy tôi đã trở thành nơi cư ngụ của rất nhiều gia đình, chủ yếu là chuột nhắt và sóc chuột. Tri kỉ của tôi là một con sóc xám nhỏ tên Squibbles. (Tất cả loài sóc đều có tên bắt đầu bằng những chữ S-Q-U.)
Squibbles đặc biệt quý mến Maeve, người thường cho nó những mẩu vụn đồ ăn thừa.
Tôi và Squibbles cũng âm thầm lo lắng cho Maeve. Suốt tuổi trẻ, Maeve đã từng tìm hiểu một vài người, nhưng những cuộc tình chóng vánh đó chẳng đi tới đâu. Cô có quá nhiều bạn bè và công việc phải làm từ rạng sáng đến tối mịt. Thế nhưng, cô vẫn có vẻ cô đơn. Đôi khi Maeve ngồi trên bục thềm, dõi theo những gia đình hạnh phúc đi ngang qua, và mắt cô nhòa lệ. Buổi đêm, cô tựa vào khung cửa sổ trên tầng, nhìn ra ngoài. Tiếng thở dài của cô theo gió bay tới chỗ chúng tôi, buồn bã như tiếng ai oán của bồ câu.
Maeve thường ngồi tựa gốc tôi để viết vào cuốn sổ của cô. Một đôi lần, cô đọc to vài đoạn. Cô nói về đất nước Ai-len đã nhạt nhòa trong kí ức của cô, về gia đình mà cô đã mất đi, về những hy vọng và nỗi sợ và mong mỏi mà cô giấu kín. Cô có quá nhiều yêu thương, nhưng chẳng có ai để trao gửi.
Maeve ngưỡng mộ những buổi sớm mai, khi thế giới tắm mình trong sương mờ và mặt trời còn chưa ló dạng. Cô sẽ dựa vào thân cây của tôi, nhắm mắt lại và ngân nga giai điệu của thời thơ ấu mà cô nhớ.
Một ngày, ngày đầu tiên của tháng Năm, Maeve tới thăm tôi lúc bình minh. Trong sự ngỡ ngàng của tôi, cô với lấy nhánh cây thấp nhất và dịu dàng buộc lên một miếng vải sọc xanh, bằng một nút buộc thật cẩn thận.
“Tôi ước,” cô thầm thì, “có một người để tôi yêu thương bằng cả trái tim này”.
Đó là ước nguyện đầu tiên tôi nhận được. Cũng là khởi đầu cho rất nhiều điều ước sau này.