Chương 33
Nhiều tuần qua đi, và miếng vải thắt trên cành tôi thu hút rất nhiều bình luận.
Những người dân từ Ai-len sống trong khu sẽ gật đầu hiểu biết và mỉm cười. Bằng chất giọng du dương của mình, Maeve sẽ nói với họ, “Cái ‘cây luộm thuộm’ của tôi đó. Tuy không phải cây sơn trà nhưng cũng được lắm đấy chứ”.
Đa số những người còn lại đến từ các vùng miền khác, thì nhíu mày nhìn miếng vải, hoặc thậm chí định với lên lấy nó xuống. Maeve sẽ cảnh báo: “Đừng có đụng vào điều ước của tôi nhé”. Cô kiên nhẫn giải thích đi giải thích lại, rằng ở quê nhà cô, buộc một điều ước lên cây luộm thuộm là truyền thống quý giá lâu đời.
Một vài người thắc mắc Maeve ước điều gì. Cô đều trả lời thật lòng, kèm một tiếng thở dài và một nụ cười nhẹ: “Chẳng có gì nhiều đâu. Chỉ ước có một người để tôi yêu thương bằng cả trái tim. Chẳng nhiều nhặn gì đâu”.
Thi thoảng người ta sẽ bật cười. Một số lần thì họ đảo mắt và nói, “Một điều ước trên miếng vải chẳng đem được tình yêu đến cho cô đâu, Maeve yêu quý ạ”.
Nhưng thường thì họ sẽ mỉm cười ân cần dịu dàng với Maeve, nắm lấy tay cô thật chặt và gật đầu thấu hiểu.
Và rồi cũng đến lượt bọn họ, hỏi rằng liệu họ có thể buộc điều ước của riêng họ lên cây chăng.