Chương 34
Một năm qua đi. Tháng Năm lại tới gần, mang trên mình nhiều vải vụn còn hơn cả chồi lá.
Squibbles nhăm nhe trộm vài mẩu vải để lót tổ, cái tổ làm từ lá cây và cành khô ở tít chỗ chạc cây trên cao của tôi. Tôi giải thích cho cậu ta hiểu rằng cậu ta phải dùng tạm rêu và lá thông để lót, cho tới ngày đầu tiên của tháng Năm. Theo lời Maeve nói, thì không được phép đụng tới những điều ước cho đến khi ngày Quốc tế Lao Động kết thúc.
Sau đó, những điều ước không bị gió cuốn đi hoặc bị mưa làm tuột ra có thể được tháo xuống, bởi con người, hoặc vài con sóc gan dạ.
Tôi nghi ngờ cô đã cố dựng nên cái luật ấy để có lợi hơn cho tôi. Để tôi có thể phát triển tự do mà không bị sức nặng của đám vải vóc níu xuống.
Vào ngay trước bình minh của ngày mùng Một tháng Năm, một phụ nữ trẻ tiến tới bên tôi. Cô có mái tóc đen lượn sóng, và mặc một chiếc áo khoác xám rách rưới. Trên tay cô là một cái gói.
“Suỵttt,” Squibbles thì thào với tôi. “Một điều ước nữa này, Đỏ.”
Nhưng Squibbles đã nhầm. Không có điều ước nào cả.
Thật nhanh chóng nhưng đầy cẩn trọng, cô gái bỏ cái gói vào trong bọng cây của tôi.
Tôi nhận ra đó là một vật đáp lễ dành cho Maeve. Có lẽ là một ổ bánh mì. Có lẽ cô gái đó là một trong số bệnh nhân của Maeve.
Cô ta rời khỏi nhanh như cách cô xuất hiện.
Giống hệt một con chim ruồi, tôi nghĩ vậy, thoắt cái ở đây, thoắt cái lại biến mất.
Như một cơn gió bất ngờ.