← Quay lại trang sách

Chương 39

Cuối cùng tôi cũng ngừng nói. Một khi câu chuyện được bắt đầu kể, thì chẳng thể dễ dàng ngừng lại.

Và trong sự tĩnh lặng tiếp nối sau đó, tôi cảm tưởng như cả thế giới đang nín thở.

Tôi đã phá luật.

Stephen và Samar vẫn há hốc miệng nhìn tôi. Chúng đứng chôn chân xuống đất, hệt như tôi.

Không một ai phát ra bất cứ tiếng động nào trong lúc tôi kể chuyện.

Cánh cửa trước nhà Stephen bỗng bật mở. “Stephen ơi?” Ba cậu bé gọi. “Con đang làm cái quái gì thế hả nhóc?”

Stephen bật dậy. “Con… Con về đây ạ, thưa ba. Ưm, ngủ ngon, Samar.”

“Ngủ ngon nhé, Stephen,” cô bé đáp.

Stephen phóng về hiên trước nhà cậu, nhưng được nửa đường thì dừng lại. Cậu quay lại nhìn tôi.

“Cảm ơn?” Cậu nói bằng tông rất kì quặc, cái giọng mà chắc cậu sẽ dùng nếu Bongo nướng bánh kếp cho cậu ăn.

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cậu bé.

Samar vẫn đứng đó, nắm chặt chiếc chăn trước ngực. “Tớ biết hẳn là mình đang nằm mơ,” cô bé nói.

Cô bé bước về phía hiên nhà mình và khẽ mở cửa.

“Tớ chỉ ước là,” cô bé nói thêm, kèm theo một nụ cười, “là mình sẽ không phải tỉnh giấc”.