← Quay lại trang sách

Chương 40

Tôi hối hận về việc làm của mình gần như ngay lập tức.

Tôi đã phá luật. Luật lớn.

Tôi đã cố ý trò chuyện với con người.

Mà không chỉ một vài từ. Tôi đã xổ ra cả một dòng sông từ luôn.

Tôi không giống cái con ếch trong hòm thư. Không phải là vô ý phá luật.

Tôi phá luật, bởi tôi muốn một điều. Tôi muốn mình có ý nghĩa. Tôi muốn làm một việc ý nghĩa trước khi phải chết.

Tôi đã làm thế vì chính bản thân mình.

Sau khi đám nhóc động vật bị sốc, và cả những bậc ba mẹ cũng sốc không kém của chúng, an toàn rút về tổ, tôi đã thú nhận cảm xúc của mình với Bongo.

Tôi chờ đợi cô quạ la mắng mình.

Bongo rất giỏi quát mắng.

Rất rất giỏi.

Bạn có thể nói rằng cô ấy là thiên tài trong lĩnh vực này.

“Tại sao tôi lại làm thế hả Bongo?” Tôi lẩm bẩm. “Tại sao chứ?”

Cô quạ bay về Gôn Nhà. Cô vuốt ve lớp vỏ xù ráp của tôi bằng cái đầu mượt mà của mình.

“Anh đã làm vậy, anh bạn Cây Sồi Già Thông Thái của tôi, bởi vì anh có một câu chuyện để kể.”

“Điều đó thật ngốc nghếch,” tôi nói. “Tôi không được phép ngu ngốc.”

“Không phải là ngu ngốc,” Bongo nói. “Chỉ là đầy hy vọng thôi. Và ai cũng cần được hy vọng, Đỏ à. Kể cả Cây Sồi Già Thông Thái.”