← Quay lại trang sách

Chương 41

Bình minh chậm rãi tràn đến, cùng màn mây dày đặc. Một cơn mưa nhỏ ập đến ngay trước hừng đông, làm dịu những chiếc lá của tôi, và cả tâm trạng tôi nữa.

Mặt đất ẩm ướt đến kì quái. Dĩ nhiên là mùa Xuân thì phải lầy lội rồi, nhưng hôm nay đặc biệt khác thường. Thế này thì mai sẽ là một Ngày Ước Nguyện nhơ nhớp đây.

Một người đàn ông tới sớm, chống gậy trúc tiến về phía tôi. Ông dừng lại để thắt một mảnh giấy màu xanh lên cành cây thấp nhất của tôi. Ông ấy không hề nói to điều ước lên, nên tôi không rõ đó là gì, nhưng ông đã nở một nụ cười mãn nguyện khi cẩn trọng bước qua bãi cỏ sũng nước.

Chẳng có gì ngạc nhiên khi ngày hôm nay tôi sẽ còn nhận được nhiều điều ước hơn nữa. Rất nhiều người đến sớm một ngày để xí chỗ buộc điều ước trên những cành cây thấp.

Có lẽ đây sẽ là Ngày Ước Nguyện cuối cùng của tôi. Chẳng biết làm cách nào mà ngày đầu tiên tôi trở thành Cây Ước Nguyện, cái ngày xa xưa với Maeve ấy, vẫn rõ mồn một trong tâm trí tôi, hệt như cuộc trò chuyện với Stephen và Samar tối qua vậy nhỉ?

Một chiếc ô tô chầm chậm tiến lại sát vỉa hè. Tôi thấy một cánh tay, rồi mọi vật mờ đi, rồi - pẹp - có thứ gì đó đập vào thân tôi.

Pẹp. Pẹp. Thêm hai lần nữa, và chiếc xe phóng vút đi cùng tiếng bánh xe rít trên mặt đường.

Bongo là người đầu tiên báo cáo thiệt hại.

“Trứng sống,” cô quạ nói. “Tôi mặc định là nó không làm anh đau?”

“Chẳng cảm thấy gì luôn,” tôi đáp.

Bánh Mì Vừa Ra Lò, Nhện Lông, và cả Mẹ bò ra khám xét tình hình.

Mẹ chui qua mớ băng dính của cảnh sát và liếm một chút lòng đỏ đang chảy dài trên thân tôi. “Hừmmm,” cô lầm bầm. “Sống. Đúng vị tôi thích.”

“Này, Mẹ, chia sẻ với tụi này nữa chứ,” Nhện Lông gọi với theo rồi cùng Bánh Mì nhập cuộc.

Agnes đậu từ trên cao nhìn xuống. “Tôi thích một con chuột non còn giãy giụa hơn,” cô nói. “Nhường mấy cô cả đấy.”

“Đúng là một bất ngờ tốt đẹp,” Mẹ vừa sộp soạp húp trứng vừa nói.

“Chẳng có gì tốt đẹp cả,” Bongo lên tiếng. “Đây là một trong những hành động tồi tệ nhất của con người.”

“Kệ chứ,” Nhện Lông liếm hai chi trước, “thật lãng phí nếu bỏ uổng chỗ trứng ngon lành này. Những thứ nhơ nhớp của một loài lại là mật ngọt của loài khác đấy”.

Mẹ ợ lên một tiếng to đầy thỏa mãn, và đám động vật nối đuôi nhau bò lại về tổ ấm của mình.

Cánh cửa nhà Stephen bật mở. Cậu bé tiến về phía tôi, cậu nhíu mày khi thấy đám vỏ trứng vung vãi như những mảnh ghép hình.

Samar là người tiếp theo ra khỏi nhà, ba-lô đung đưa trên vai cô bé, tay ôm đầy sách trước ngực. Cô bé nhảy qua một vũng nước để tới chỗ Stephen.

“Đám tồi tệ,” cậu hướng về đám trứng còn sót lại và lẩm bẩm. “Xin lỗi nhé, Samar…”

Nhưng Samar giơ tay tỏ ý không có gì. “Stephen,” cô bé nói bằng một giọng thật thấp. “Tối qua ấy.”

Stephen gật đầu rất khẽ, đôi mắt cậu dán chặt vào tôi.

“Tối qua,” cậu bé lặp lại, giống như thể hai đứa trẻ đang trao đổi ám hiệu gì đó.

“Cái cây.”

“Cái cây.”

“Cậu có nghe thấy những gì tớ nghe không?” Samar hỏi.

“Có.”

Samar nhìn thẳng vào Stephen. “Cậu nghe thấy… cái cây á?”

“Tớ nghe thấy cái cây.”

Samar gật nhẹ đầu. “Vậy đó là, có thể là, thủ thuật gì đó? Có lẽ ai đó đang cố trêu tụi mình?”

“Hoặc là cả hai đứa mình đều mộng du cùng một lúc,” Stephen gợi ý. Cậu bé gật đầu, như đang cố thuyết phục bản thân mình, “Ừ, kiểu mộng du ấy.”

“Cậu đã bao giờ bị mộng du chưa?”

“Chưa, nhưng việc gì chẳng có lần đầu tiên.”

Hai đứa trẻ đứng đó, nhìn tôi chờ đợi. Mong tôi lên tiếng. Ít nhất, đó là những gì tôi cảm thấy.

Tôi vẫn im lặng. Tôi đã kể câu chuyện của mình, và đã hối hận về việc đó.

“Stephen,” Samar nói khẽ, “dù có chuyện gì xảy ra, thì chúng mình cũng không được nói bất cứ gì về chuyện này. Thỏa thuận thế nhé?”.

“Ừ.”

“Không bao giờ.”

“Không bao giờ.”

Samar thở dài. “Mọi người sẽ nói chúng mình bị điên mất.”

“Và khả năng cao là mọi người nói đúng ấy chứ,” Stephen nói.

Samar ngẩng lên nhìn tôi. “Cây ơi? Bạn còn muốn kể thêm gì không?”

Tôi không hé một lời nào.

Samar và Stephen cùng cười. “Tớ chỉ thử xem sao thôi mà,” Samar nói.

Rồi chúng cùng nhau tới trường.

Ba của Stephen ra đứng trước hiên, ông đang cầm một ly cà phê. Ông bắt gặp cảnh Stephen và Samar trò chuyện và nhíu chặt mày.

Chỉ một giây sau, mẹ của Samar cũng bước ra khỏi ngôi nhà màu lam, chùm chìa khóa của bà kêu leng keng, bà khoác một chiếc cặp táp trên vai. Bà cũng hướng ánh nhìn theo tầm mắt của người hàng xóm.

Hai vị phụ huynh im lặng nhìn Stephen và Samar bước đi cùng nhau, đến tận khi chúng khuất khỏi tầm nhìn.