← Quay lại trang sách

Chương 42

Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ về sai lầm của mình. Bởi đoàn người tới viếng thăm cứ tấp nập dần lên.

Những người muốn ước nguyện sớm tới liên tục. Một cô bé muốn có hai mươi chú chuột hamster. Một tiệm tạp hóa cuối đường hy vọng sẽ có một mùa hè bội thu đào ngọt. Đều là những điều ước quen thuộc.

Người kí giả tờ báo địa phương lại quay lại. Cô liếc nhanh một vài điều ước treo trên cành và chụp ảnh những mẩu vụn vỏ trứng trên thân cây tôi.

Sandy và Max tới để dỡ mớ băng dính cảnh sát quây quanh tôi xuống. Francesca cũng nhập hội với họ. Hôm nay bà đã buộc Lewis và Clark vào hai sợi dây da. Mỗi chú mèo đều được đóng một cái yên đính kim tuyến trông rất đáng xấu hổ.

Francesca bàn về vụ vỏ trứng vỡ với Sandy và Max, trong lúc đó, Lewis và Clark chạy vòng quanh chân bà. “Tôi sẽ gọi dịch vụ chặt cây tới để tính toán chi phí,” Francesca nói.

“Thế là bà quyết sẽ đốn nó đi à?” Sandy hỏi, bằng một giọng mà tôi nghĩ là cô đang thất vọng.

“Ừ. Chứ sao nữa. Thấy đám bùn kia chứ? Cả chỗ nước đọng trong sân nữa?” Francesca chỉ vào bãi cỏ sũng nước. “Thợ sửa ống bảo tôi rằng cái cây này đang đâm vào một số đường ống nước. Chỉ cần mưa chút xíu là cả khu vườn sẽ biến thành cái hồ đầy bùn.”

“Dù thế thì mọi người cũng sẽ thấy buồn lắm nếu nó bị chặt đi,” Max nói. Anh túm lấy dây buộc của Clark và cố gắng gỡ Francesca ra khỏi nó.

“Tôi biết. Nó là một cái cây to lớn đẹp đẽ. Nhưng tình cảm không trả tiền cho thợ sửa ống đâu.”

Sandy chộp lấy Lewis trong lúc Francesca cố gắng thoát khỏi mớ dây dắt mèo. “Thế còn đám động vật và chim chóc sống ở đó thì sao?” Cô hỏi.

“À, đoạn này phải dùng đến não một chút đấy,” Francesca nói. “Năm nào cũng thế, đám chồn túi và cú và các loài khác đều bỏ đi vào Ngày Ước Nguyện. Lạ kì chứ gì? Giống như thể chúng biết ngày này sắp đến vậy.” Bà nhảy ra khỏi mớ dây nhợ. “Chắc chúng không muốn bị quá nhiều người quấy phá. Dù sao thì, tôi dự định sẽ để đội chặt cây tới vào chiều tối mai. Lúc đó đa phần mọi người đều ước iếc xong hết rồi.”

“Thế bà sẽ làm gì với chỗ điều ước đó?” Sandy hỏi.

“Chờ không ai để ý rồi quăng vào thùng rác. Năm nào tôi chả làm thế. Dù sao chúng cũng chỉ là một mớ vô nghĩa thôi mà.”

Max và Sandy nhìn tôi đầy thương cảm.

“Tôi biết. Tôi biết. Tôi chả có tí cảm xúc nào trong người chứ gì.” Francesca ngừng lại rồi nhìn xuống đám mèo đang chạy loạn xạ về mọi hướng. “Nếu có thể dắt chó đi dạo thì sao lại không làm được với mèo cơ chứ?!”

Bà hướng lại phía mấy người cảnh sát. “Dù sao thì sớm muộn cũng phải chặt nó đi. Đây chính là lúc đấy.”

“Được rồi, chúng tôi sẽ tạt qua vào ngày mai để canh chừng mọi việc. Chẳng có đầu mối nào để biết ai là kẻ đã khắc những từ này. Nhưng giờ lại thêm vụ trứng sống, và mọi người đang bực bội, và rồi lại chặt cây…” Sandy nhún vai. “Cứ cẩn thận canh chừng vẫn tốt hơn.”

“Cảm ơn,” Francesca nói. “Chẳng cần thiết lắm, nhưng cảm ơn.”

Lewis và Clark nhìn thấy Bongo, và bắt đầu phóng lên thân tôi. “Trời đất, mấy con mèo tăng động này!” Francesca hét lên và kéo chúng lại.

Chúng gầm gừ với Bongo. Cô quạ dang rộng cánh đe dọa rồi quạ vài tiếng dữ tợn nhất mà cô có.

Lewis và Clark chạy biến vào vòng tay an toàn của Francesca. Một lần nữa bà ấy lại chật vật với mớ dây nhợ rối mù.

Sandy mỉm cười. “Ngày mai có lẽ nên bỏ đám mèo ở nhà, Francesca ạ.”