Chương 43
Chiều hôm đó, tôi được gặp những người khai tử cho mình.
Bởi không có răng nên tôi chưa bao giờ hiểu được nỗi sợ hãi nha sĩ của loài người (tôi từng nghe lỏm được một cuộc hội thoại có những từ như “viêm gốc” hay “sâu”, nhưng đối với cây cối thì mấy từ đó có nghĩa rất khác).
Nhưng sau khi nhìn thấy đội ngũ đốn cây và dụng cụ của họ thì tôi đã hiểu cảm giác đó.
Khi chiếc xe tải chở đầy cưa khổng lồ cùng một thứ kinh khủng được gọi là máy nghiền gốc xuất hiện, thì, chà, bạn biết là bạn đang gặp rắc rối lớn rồi.
Tôi thanh minh trước nhé, một người cắt cành là bạn rất tốt của cây cối. Chúng tôi cần được chặt bớt cành cũng hệt như cách con người cắt móng tay móng chân hay tóc tai vậy, dù thực tế thì một năm chúng tôi chỉ cần được chặt một hai lần thôi, cái này gọi là tỉa cây.
Tôi luôn cảm thấy đặc biệt thanh lịch mỗi lần được tỉa tót xong. Nhưng công tác tỉa cây thường chỉ cần dùng một loại kéo đặc biệt, trông như cái kéo khổng lồ, hoặc dùng một cái cưa nhỏ gắn vào một chiếc gậy là được. Máy nghiền gốc chẳng bao giờ có trong từ điển tỉa tót.
Và hiển nhiên là việc thấy ba ông mặc đồ cam và đội mũ bảo hộ tới gõ cửa nhà Francesca để thông báo họ tới từ Dịch vụ Hủy diệt Gỗ Mục chẳng khiến tôi cảm thấy tốt hơn tí nào.
“Tôi sẽ ‘xả’ lên mấy cái mũ ngu ngốc kia,” Bongo gầm gừ.
“Không, Bongo,” tôi nói, dù đó là một ý tưởng đầy cám dỗ. “Chờ xem chuyện gì xảy ra đã. Biết đâu họ chỉ tới tỉa vài cái cành thôi.”
“Anh đúng thật là đồ lạc quan.”
Francesca dẫn mấy người đàn ông tới chỗ tôi, lần này không mang theo Lewis và Clark nữa, và họ bàn về chi phí cũng như thời điểm thích hợp.
Chuẩn rồi. Họ sắp chặt tôi đi, cho dù họ thích tận hưởng bóng mát mà những cành nhánh đáng yêu của tôi mang lại.
Đúng là những kẻ thiếu ý tứ.
Một trong số những người đàn ông, anh ta tự giới thiệu tên mình là Dave, trèo lên thang để kiểm tra mấy bọng cây của tôi. Agnes, Nhện Lông, và Mẹ thận trọng nhìn lại anh ta, sẵn sàng bảo vệ đàn con của mình.
“Có một số động vật sống ở đây, thưa bà,” anh báo cáo.
“Rồi rồi, tôi biết,” Francesca nói. “Năm nào chúng cũng tới đều như vắt chanh.”
Bongo bay đến một chỗ gần Agnes. “Chỉ ‘xả’ một bãi thôi,” cô quạ thì thào. “Tôi chỉ muốn nói thế thôi.”
“Với những trường hợp thế này thì chúng tôi thường khuyên khách hàng xúc tiến công việc đốn cây vào cuối mùa Thu. Lúc đó sẽ ít động vật làm tổ hơn.”
“Tôi đã tính chuyện đó rồi,” Francesca gật đầu, hai tay chống nạnh. “Đám động vật và chim chóc sẽ cuốn gói khỏi đây từ sáng sớm ngày mùng Một tháng Năm. Các anh biết đó, Ngày Ước Nguyện.”
Dave gãi gãi cằm, “Ngày Ước Nguyện à?”.
“Mọi người kéo tới, ước, rồi treo lên cây. Động vật và chim chóc không thích ồn ào. Nếu chiều tối mai các anh có thể tiến hành luôn thì là tuyệt nhất. Các anh làm việc cả thứ Bảy chứ?”
“Dĩ nhiên.” Dave lắc đầu, “Ngày Ước Nguyện,” anh lầm bầm. “Chẳng còn gì kì quặc hơn nữa.”
Francesca gật đầu. Bà vỗ lên thân tôi. “Ừ. Điên rồ. Không thể tin là tôi đã chịu đựng điều đó suốt thời gian qua.”