← Quay lại trang sách

Chương 44

Chập tối ngày hôm đó, Francesca ghé qua ngôi nhà màu lam và màu lục.

Những ngôi nhà của tôi.

Một cái cửa đen. Một cái cửa nâu.

Một cái có hòm thư màu vàng. Một cái có hòm thư màu đỏ.

Bà gõ lên từng cánh cửa, rồi giải thích về kế hoạch chặt tôi đi.

Cả hai cặp vợ chồng đều nói họ hiểu, và họ rất tiếc khi phải tạm biệt tôi, nhưng việc không còn Ngày Ước Nguyện nào nữa cũng thật đáng mừng. Và sự biến mất của tôi đồng nghĩa với việc phòng khách nhà họ nhận được nhiều ánh nắng hơn, và ít quả sồi rụng lên mái nhà hơn.

“Hẳn thế. Ít nhất hãy để tôi ‘xả’ lên đầu mấy người này,” Bongo làu bàu. “Nhiều ánh nắng hơn cơ đấy! Thế mà cũng nói được! Sao họ không nghĩ đến chuyện ít ô-xy hơn, quang cảnh xấu xí hơn?”

“Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi, Bongo à,” tôi nói. “Nhưng không cần ‘xả’ gì đâu nhé.”

Samar và Stephen thì không được hiểu chuyện như ba mẹ chúng.

Chúng đuổi theo Francesca khi bà đang đi ngang bãi cỏ. Samar túm vào vạt áo len của bà. “Bà phải nghe chúng cháu đã,” Samar gọi. “Bà không thể chặt cái cây đi được.”

“Không thể ư?” Francesca hỏi. ‘Tại sao lại thế vậy bé con?”

“Bởi vì,” Stephen vừa thở dốc vừa nói, “nó sống đấy”.

“Chuyện này thì ta biết rồi,” Francesca nói. “Cây nào chả sống.”

Bà ngừng lại, liếc nhìn sợi ruy-băng quanh cổ Samar. “Ồ, ta biết cái chìa khóa này,” bà thốt lên. “Ta nhận ra sợi ruy-băng đó.”

“Một con quạ đã tặng cho cháu.”

“Thật sao? Quạ là loài chim rất thông minh nhỉ.”

Samar tháo sợi ruy-băng ra khỏi cổ và đưa chiếc chìa khóa cho Francesca.

“Ồ, ta không cần vật cũ kĩ đó đâu cháu,” bà nói rồi đưa lại cho Samar. “Cháu cứ giữ đi. Chỉ là nó khiến ta nhớ lại… Cũng chẳng quan trọng lắm. Nó thuộc về cuốn nhật ký. Bà cố Maeve của ta thường viết nhật kí từ khi bà chuyển tới nơi này sinh sống.”

“Vậy là nó dùng để mở cái đó,” Samar thốt lên.

“Nó ở đâu ạ?” Stephen hỏi. “Cuốn sổ ấy bà?”

“Trên gác xép, chắc vậy. À không. Có lẽ nó nằm trong cái kho sau nhà Samar. Những vật dụng cũ của gia đình ta đều chất đống ở đó.” Bà cười nhạt. “Trừ khi tất cả đã bị trôi sạch rồi, sân sau hiện giờ đang sũng nước. Đó cũng là một trong những lí do chúng ta cần nói lời tạm biệt với cái cây này.”

Samar quẹt nước mắt. “Bà không hiểu đâu. Cái cây… nó giống như con người vậy.”

“Điều đó thật ngọt ngào.” Francesca xoa đầu Samar. “Nhưng cháu yêu à, nó chỉ là cái cây thôi mà.” Bà vươn thẳng vai. “Giờ thì ta phải đi cho Lewis và Clark ăn rồi. Đứng từ đây ta cũng có thể nghe tiếng chúng kêu gào nữa. Ngày mai ta sẽ rất bận rộn đây.”

Khi bà chuẩn bị đi, Stephen bước lên chặn đường bà. “Trước khi bà đi,” cậu nói, giọng quyết đoán, “nghe cháu nói đã ạ”.

Cậu quay lại phía tôi. “Nói gì đi,” cậu bé giục.

“Làm ơn đi, cây ơi,” Samar van nài.

Tôi vẫn im lặng.

Còn gì để nói nữa đây?

Francesca hết nhìn Stephen rồi nhìn Samar. “Các cháu,” bà nói, “có lẽ mớ trò chơi điện tử đã làm rối tung đầu óc các cháu rồi”.

“Nói đi cây,” Stephen gấp gáp.

Tĩnh lặng.

“Nó có thể nói mà,” Samar nói với Francesca. “Thực sự nói chuyện đấy ạ. Nó kể cho chúng cháu câu chuyện về bà Maeve.”

Francesca lưỡng lự, nhưng chỉ trong một giây. Bà ngước nhìn tôi. “Cháu đang nói kiểu ẩn dụ ấy hả. Dĩ nhiên rồi, trông cái cây có vẻ cũng giống đang trò chuyện lắm. Cành lá thì thầm rì rào, kiểu kiểu thế.”

“Nó kể cho tụi cháu về cái bọng cây, và về đứa bé.”

Francesca chớp mắt, “Đứa bé à?”.

“Vâng,” Samar nói. “Đứa bé bị bỏ rơi ấy ạ.”

Một lần nữa, Francesca sững lại. “Dĩ nhiên rồi, ta đã kể câu chuyện của gia đình mình trước đây. Hẳn các cháu đã nghe những người hàng xóm nói lại.”

Stephen lắc đầu, “Chúng cháu nghe được từ cái cây mà”.

“Ôi trời,” Francesca nói. Bà xua xua tay trước mặt. “Mấy đứa làm ta mệt quá. Ta rất mừng vì những ngày tháng phải chăm con nhỏ của mình đã kết thúc từ lâu. Nghe này. Các cháu về và ngủ ngon nhé. Được chứ? Hoặc là hãy tìm người cố vấn tâm lý đi.”

Và Francesca nhanh chóng vượt qua bãi cỏ, giày của bà bám đầy bùn.

“Bà Francesca ơi?” Stephen gọi theo.

“Đó chỉ là cái cây thôi, cháu yêu. Lặp lại cùng ta nào: Đó chỉ là cái cây.”

“Cháu chỉ thắc mắc liệu chúng cháu có thể đi tìm cuốn nhật kí đó được không ạ?”

Bà nghiêng đầu liếc hai đứa trẻ. “Cuốn sổ của bà Maeve à? Các cháu cứ tìm đi. Nhưng chắc nó đã bị ngập trong nước rồi.” Bà giơ tay lên, “Chỉ là… không bàn chuyện điên khùng về cái cây nữa, các cháu nghe rõ chứ?”.

Khi Francesca đã trở về nhà bà, Stephen và Samar nhìn tôi đầy trách móc. “Sao bạn không chịu nói?” Samar phụng phịu.

Bởi vì điều đó thật ngu ngốc.

Bởi vì tôi không được phép làm vậy.

Bởi vì…

Stephen và Samar bỏ đi trong bộ dạng đầy thất vọng. Hai đứa trẻ chưa đi được bao xa thì Samar ngừng lại và quay về phía Stephen.

“Hôm nay có chuyện gì đó xảy ra ấy,” cô bé nói. “Mọi người ở trường rất.. kì quặc. Họ cứ thì thào về tớ, rồi còn chuyền nhau mấy mẩu giấy nữa.” Cô bé nhíu mày, “Cậu không kể gì với ai phải không? Về chuyện tối qua ấy?”.

“Đương nhiên là không rồi.”

“Thế thì có chuyện gì vậy nhỉ?”

“Chắc cậu đang nghĩ quá lên thôi.”

“Tớ không nghĩ vậy. Ý tớ là, tớ quá quen với việc mọi người bàn tán về mình, xấu tính với mình rồi. Nhưng lần này khác cơ.”

“Mọi việc không phải lúc nào cũng như những gì cậu nghĩ đâu.” Stephen mỉm cười thông cảm. “Thôi nào. Thử đi kiểm tra cái nhà kho đó xem.”

Tôi nhìn hai đứa trẻ hướng về phía sân sau nhà Samar. Chúng đang trò chuyện, cười đùa, rất có thể đang trở thành bạn của nhau.

Sau tất cả, có lẽ tôi đã không quá ngu ngốc.