Chương 45
Cây cối không ngủ, khác với con người hay động vật.
Nhưng chúng tôi có nghỉ ngơi.
Thật không may, buổi tối đó, khả năng nghỉ ngơi của tôi hoàn toàn trốn biệt.
Hiển nhiên là tôi quá bận trăn trở với biết bao câu hỏi về ngày hôm sau.
Nhưng hơn tất cả, tôi không muốn lãng phí dù chỉ một giây của cuộc sống ít ỏi còn lại của mình.
Tôi muốn uống nước dưới bầu trời sao.
Tôi muốn cảm nhận đôi cánh xù bông của đám cú con.
Tôi muốn vươn rễ của mình xa hơn một chút, trước khi đêm nay tàn.
Tôi muốn chìm đắm trong sự tĩnh lặng, thưởng thức vẻ đẹp và ý nghĩa của cuộc sống, của tình yêu.
Tôi muốn được triết lý một chút.
“Tôi đang nghĩ,” tôi nói với Bongo. “Chẳng việc gì phải lo lắng về ngày mai cả. Sớm hay muộn nó cũng xảy ra mà.”
“Đỏ,” Bongo nói.
“Quá nhiều Cây Sồi Già Thông Thái à?”
Bongo ngừng lại. Cô quạ nhìn tôi thật lâu.
“Không bao giờ đâu,” cô quạ nói, “sẽ không bao giờ là quá nhiều Cây Sồi Già Thông Thái cả.”
Bongo đậu trên Gôn Nhà. Cả thế giới trở nên tĩnh lặng và yên bình.
“Cô muốn nghe cây kể chuyện cười chứ?” Tôi hỏi.
“Nó có buồn cười không?”
“Khả năng là không,” tôi thú nhận.
“Thế thì chắc là không.”
“Tháng mà loài cây ghét nhất là tháng nào?”
“Tôi chịu. Tháng nào?”
“Tháng Mười mục [11] .” Tôi ngừng lại. “Bởi vì, cô thấy đấy…”
“Đỏ,” Bongo ngắt lời. “Như thường lệ, không cần phải giải thích đâu.”
Chúng tôi không nói gì nhiều sau đó. Hóa ra tôi cũng chẳng cần phải bàn luận quá nhiều về ý nghĩa của tình yêu và cuộc sống.
Tôi cảm thấy thỏa mãn chỉ bằng việc nhìn ngắm bầu trời lấp lánh sao đêm, hít hà mùi hương ngọt ngào của đất ẩm, và lắng nghe nhịp đập của những sinh linh tôi đang che chở, chỉ nốt đêm nay thôi.