← Quay lại trang sách

Chương 46

Buổi sáng thứ Bảy, bình minh tới thật trong lành. Trước cả khi mặt trời ló dạng, đám động vật và cú đã an toàn lánh khỏi thân tôi.

Mỗi gia đình đều tìm được tổ ấm mới, trên những cái cây khác quanh khu phố. Đám chồn hôi thì vẫn ngụ dưới hiên nhà. Tôi thấy mừng khi biết tất cả đều ở lại khu này.

Từng con vật ôm lấy tôi, thì thầm lời tạm biệt. Đám nhóc sụt sịt, nhất là Harold, Cánh Hoa Hồng, và Đèn Chớp.

Những bậc cha mẹ thì cố tỏ ra mạnh mẽ hơn, nhưng giọng nói run run cũng tố giác cảm xúc của chúng.

Thật tồi tệ. Nhưng tôi mừng vì mọi thứ cũng đã xong xuôi.

Tôi luôn ghét phải nói lời tạm biệt.

Về phần Bongo, cô quạ khăng khăng đòi ở lại cùng tôi cho đến giây cuối cùng.

Tôi biết rằng tốt nhất là không nên tranh cãi với cô quạ.

Đến sáu giờ sáng, Stephen và Samar cùng nhau ngồi trước hiên nhà Samar.

Bảy giờ, Sandy và Max tới, họ đậu xe ở bên kia đường và ngồi ở đó, nhấm nháp cà phê cùng bánh rán vòng.

Tám giờ sáng, những phóng viên báo địa phương đã tới, thủ sẵn mic và các vật dụng cần thiết. Họ quay lại từ “BIẾN ĐI”. Họ bàn luận về ý nghĩa ẩn giấu trong đó, và cách những từ này thay đổi cảm xúc của mọi người trong khu ra sao.

Họ cũng nói về tôi, về cái cây ước nguyện sắp tiêu tùng.

Tôi không thích từ “tiêu tùng”.

Nhưng phải thừa nhận rằng từ đó miêu tả chính xác hoàn cảnh của mình.

Francesca đến vào lúc tám giờ ba mươi, tay cầm một cốc trà, tay còn lại kéo một chiếc thang gỗ nhỏ. Năm nào bà cũng đặt cái thang gỗ ở đây cho mọi người leo lên buộc điều ước. Bà trở về nhà và dắt theo Lewis cùng Clark, với đám dây dắt mèo quen thuộc.

Đám mèo con vẫn chẳng chịu hợp tác với dây dắt.

Và rồi những điều ước bắt đầu.

Một đứa bé ngồi trên vai ba, với lên thật cao.

Một phụ nữ đứng tuổi được hai cô gái trẻ dìu.

Từng người, từng người đến. Tôi đã quen thuộc với đa số những gương mặt này trong suốt bao năm qua.

Những điều ước nối nhau được treo lên.

Một số điều viết trên vải vụn đầy màu sắc.

Số còn lại được viết trên giấy, buộc lên cây bằng ruy-băng hoặc dây chun.

Ngoài ra còn một số đôi tất.

Hai cái áo phông.

Và một cặp đồ lót.

Ban đầu, mọi người kéo tới từng nhóm nhỏ, hoặc đến riêng lẻ. Nhưng rồi mọi thứ thay đổi. Mọi người bắt đầu kéo tới thành đoàn.

Rất nhiều trong số đó là lũ trẻ từ trường tiểu học. Nhưng có cả những bậc phụ huynh và giáo viên nữa.

Một tá trẻ. Năm mươi đứa. Rồi thêm trăm đứa nữa.

Mỗi người đều mang theo một miếng bìa vuông. Mỗi miếng bìa đều được xỏ lỗ và buộc một sợi dây.

Stephen đập tay chào rất nhiều đứa trong đám trẻ. Cậu ôm thầy hiệu trưởng của trường, và vẫy chào giáo viên chủ nhiệm của mình.

Samar cùng ba mẹ cô bé vẫn ngồi trên bục cửa trước nhà, gương mặt cô bé lộ rõ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.

Lần lượt từng đứa trẻ buộc điều ước của mình lên tôi. Thầy hiệu trưởng, trợ lý, chú bảo vệ, và các giáo viên đều giúp sức.

Cành tôi chưa bao giờ trĩu nặng hơn.

Trái tim tôi cũng chưa bao giờ ngập tràn hy vọng hơn.

Bởi vì mỗi đứa trẻ, mỗi người hàng xóm, và cả từng người xa lạ, đều đặt một điều ước lên tôi. Họ nhìn Samar và ba mẹ cô bé, rồi nói cùng một điều:

“Ở LẠI NHÉ.”