Chương 47
Chỉ trong vòng một giờ, tôi bị bao bọc bởi những từ “Ở LẠI NHÉ”.
Những điều ước phủ cả mặt đất dưới chân tôi, chất đầy như những cánh hoa rơi. Những điều ước trải dài tới tận hiên nhà, lan can, vỉa hè.
Sau hai trăm mười sáu vòng vân gỗ sống trên đời, tôi những tưởng mình đã chứng kiến mọi điều.
Nhưng hóa ra, bạn chẳng bao giờ đủ già để thôi ngạc nhiên.
Mọi việc nhanh chóng trở nên rõ ràng rằng điều ước “Ở LẠI NHÉ” là ý tưởng của Stephen. Cùng với sự giúp đỡ của cô giáo, cả lớp Stephen đã bí mật chuẩn bị cả ngày hôm qua để làm những miếng bìa giấy. Tin tức về dự án này lan nhanh, và chẳng bao lâu thì cả truờng đã tham dự cùng.
“Vậy đây là ý tưởng của cậu hả?” Samar hỏi Stephen.
“Tớ đã được giúp đỡ rất nhiều,” cậu nói. “Đúng là một điều kì diệu khi giữ được bí mật để cậu không phát hiện ra đấy.”
Samar quay nhìn ba mẹ mình. “Tớ không biết liệu điều này có thay đổi được gì không,” cô bé nói.
Stephen cũng quay lại nhìn ba mẹ cậu. “Tớ cũng vậy.”
“Nhưng cảm ơn cậu nhé,” Samar nói. “Vì đã cố gắng.”
Stephen định trả lời, thì xe tải của Dịch vụ Hủy hoại Gỗ Mục trờ tới.
Phần kết cho câu chuyện của tôi sắp đến rồi đây.
Chà, tôi đã có một câu chuyện tuyệt vời. Tôi thật quá may mắn mới có một ngày đáng yêu như hôm nay phải không?