← Quay lại trang sách

Chương 48

Việc đốn hạ một cái cây cổ thụ không phải việc dễ dàng gì.

Đó là một quá trình cần được lên kế hoạch tỉ mỉ bởi những chuyên gia hiểu rõ công việc của họ.

Tôi đã từng thấy những cái cây khác trong khu bị chặt rồi. Tôi biết mọi việc sẽ diễn ra như thế nào.

Trong lúc Sandy và Max di tản mọi người tới một khoảng cách an toàn, ba mẹ Stephen đứng quan sát từ trên hiên nhà cậu bé, và ba mẹ Samar đứng ở hiên nhà cô bé. Những người chặt cây buộc dây thừng xung quanh gốc tôi và trao đổi với nhau.

Một người đàn ông và một người phụ nữ vác theo một cái cưa gỗ khổng lồ, đằng sau là máy nghiền gốc.

Cái máy nghiền trông hơi giống một con vật hung dữ đói ăn.

Thật ra thì, nhìn nó y hệt một con thú đói ăn.

“Đám động vật đều đi hết rồi chứ?” Dave hỏi Francesca.

“Không thấy bóng dáng con nào nữa rồi,” bà trả lời.

Dave trèo lên thang và xem xét những bọng cây của tôi kĩ nhất có thể. Anh có vẻ không thấy Bongo, cô quạ trốn ở tận trong tổ cú cũ.

Tôi đứng lặng kiên nhẫn, chờ đợi định mệnh của mình kéo tới, khi thế giới xung quanh còn đang nhộn nhạo. Một đám đông khổng lồ, gồm cả những vị hàng xóm quen thuộc lẫn những người bạn mới, tập trung xung quanh để nói lời tạm biệt tôi.

Nhưng Stephen và Samar không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Chúng chạy đến chỗ Francesca, bà đang bận bịu gỡ dây dắt của đám mèo con. Đám mèo đang chạy vòng vòng quanh chân phải của bà.

“Xin bà đấy ạ,” Samar van nài, “bà có thể thấy mọi người đều yêu quý cây ước nguyện mà. Bà đừng đốn cây, bà nhé.”

“Bé con,” Francesca nói giọng chắc nịch, “đến lúc rồi”.

Stephen lấy thứ gì đó từ túi áo khoác cậu ra. Đó là một cuốn sổ nhỏ có bìa da.

“Vậy các cháu tìm thấy nó rồi,” Francesca nói. “Ở trong kho à?”

“Vâng,” Stephen trả lời, đưa lại cuốn nhật kí cũ mèm cho bà.

“Nó hơi ẩm một chút,” Francesca nhận xét.

Sama dúi chiếc chìa khóa được lồng ruy-băng vào tay Francesca. “Bà nên đọc nó.”

“Để hôm khác nhé.”

“Luôn bây giờ được không ạ?” Stephen thúc giục.

Francesca thở dài. “Đám trẻ các cháu cần kiếm một thú vui mới đi, biết không hả?”

Bà nhét chiếc chìa vào ổ khóa bạc, và cuốn sổ bật mở. Những trang giấy đã ố vàng, mực đã phai màu theo thời gian. “Để ta đoán xem nào. Nó viết về một cái cây biết nói hả?”

“Thật ra, nó viết về vùng này ạ,” Stephen lên tiếng. “Về chúng ta bà ạ.”

“Xin bà đấy ạ.” Samar nói.

“Bé à, nó sẽ không thay đổi được gì đâu,” Francesca đáp.

“Đi mà, bà.” Stephen cũng nài nỉ.

“Thôi được.” Francesca đảo mắt. “Dù sao cũng phải chờ mấy người chặt cây chuẩn bị. Được thôi. Ta sẽ liếc qua nó một chút. Có lẽ sau đó các cháu sẽ để cho ta được yên.”

Francesca tiến về hiên nhà Samar, dắt theo cả Lewis và Clark phía sau. Bà ngồi lên bậc thềm cao nhất, và bắt đầu đọc.

Bên lề đường, vài đứa trẻ đang chơi nhạc.

Tôi không rõ chúng chơi có hay hay không. Nhưng chắc chắn, chúng chơi nhạc với âm lượng rất khủng.

Tôi nhận ra đó là ban nhạc ở ga-ra mà Bongo thích.

Mọi thứ gần giống như một bữa tiệc. Một bữa tiệc tiễn đưa.

Nhìn xem, xung quanh tôi kìa: khu vườn thập cẩm hoang dại, lẫn lộn, và đầy màu sắc của tôi.

Tôi quyết định rằng hôm nay cũng là một ngày khá ổn để tạm biệt thế giới.

Ổn phết đấy chứ.