Chương 49
Dave có một cái loa, và anh dùng nó để nhắc đám đông ở sau rào chắn đã được quây lại.
“Các bạn, đây là một cái cây cỡ bự,” anh nói. “Và khi hạ nó xuống, chúng tôi không muốn bất cứ ai bị nó đổ vào người đâu.”
“Bongo à,” tôi nói bằng giọng mà chỉ cô quạ nghe được. “Cô cần bay tới chỗ an toàn đi. Cô nghe anh ta nói rồi đấy: Tôi là một cái cây cỡ bự. Cô không muốn bị tôi đổ vào đâu.”
“Tôi sẽ không đi đâu cả,” cô quạ cứng đầu thì thầm. “Đừng có lo cho tôi. Tôi sẽ ổn thôi mà. Nhưng tôi sẽ ở cùng anh, Đỏ ạ. Thế nhé.”
Dave quay về phía các đồng nghiệp. “Được rồi. Bắt đầu thôi anh em.”
“Làm ơn đi mà, Bongo,” tôi nói, nhẹ nhàng nhưng đầy thúc giục.
Cái cưa tiến lại gần hơn.
Tôi chờ đợi, chờ tiếng gầm rú đau đớn của cái máy cưa ập đến.
Nhưng thay vào đó, một tiếng kêu nhỏ và dữ dội lấp đầy không gian, giống tiếng chó con sủa lai với tiếng gừ của mèo con.
Đó là một nhóc chồn túi.
Vút qua đám đông, băng qua bãi cỏ bùn lầy, vượt qua Dave và nhóm người của anh ta, phóng vòng qua cái cưa khổng lồ, luồn lách dưới máy nghiền gốc, và cuối cùng, hân hoan vọt lên thân tôi, chẳng phải ai khác mà chính là Đèn Chớp.
Thằng bé trèo thẳng lên cái bọng cũ của mình và yên vị trong đó, cái đầu bé xíu thò ra ngoài. Nó đang thở dốc, run rẩy, và nấc cụt liên tục. Nhưng trông thằng bé không có vẻ gì là đang gặp nguy hiểm, cũng không hề ngất xỉu.
“Cháu nhớ bác, bác Đỏ,” thằng bé nói, bằng giọng nhỏ xíu chỉ tôi và Bongo nghe được.
“Dừng cưa lại đã!” Dave hét. “Có con gì vừa chạy lên cây.”
Bongo ló ra khỏi bọng cây. “Chớp!” Cô quạ rít lên. “Cháu không được ở đây! Nguy hiểm lắm. Họ sắp… cháu biết đấy.”
“Cô cũng ở đây cơ mà,” Chớp bộp lại.
Phía bên kia bãi cỏ, Nhện Lông đang rẽ đường lao tới, cùng đám nhóc con của cô tấp nập bám theo sau. Cô phóng thẳng lên bọng cây của chồn túi, rồi vừa mắng Chớp vừa ôm chặt thằng bé.
Trên trời, Harold nhỏ bé đột nhiên xuất hiện, vỗ cánh liên tục hệt như một chú bướm. Agnes và cả bầy cú theo sau. Họ trở về tổ mình và ở đó như thể chưa từng rời đi.
Bongo bay lại về Gôn Nhà để chừa chỗ cho gia đình cú.
Tiếp đến là đám Con, dắt díu nhau băng qua bãi cỏ. Và nhóm cuối cùng nhập hội là nhà chồn hôi, kéo đến tập trung ở dưới gốc cây của tôi.
Bảy con chồn túi, bốn con gấu mèo, năm con cú, và sáu con chồn hôi lạch bạch, phóng, chạy, và đập cánh rối rít từ những ngôi nhà khác nhau, chỉ để tiễn tôi rời đi.
Những cư dân của tôi.
Các bạn của tôi.
Đám đông trở nên phấn khích. Mọi người vỗ tay, reo vui, cười nói.
Francesca khó khăn lắm mới chen được qua đám đông, bà vô tình để sổng dây dắt của đám mèo con, khiến Lewis và Clark chạy thoát.
Chúng chạy thẳng về phía tôi, leo lên thân cây và nhập bọn cùng cả đoàn.
Mọi chuyện cũng không dễ dàng cho lắm. Đám nhóc và cha mẹ chúng càu nhàu miết, nhưng vẫn giữ tiếng thật nhỏ để con người không nghe được.
“Úi!” Bỏng Ngô Xôi Bơ Nóng Hổi kêu.
“Đuôi của cậu đang ở trong mồm tớ này!” Một đứa Con gào lên.
“Cậu bốc mùi như chồn hôi ấy!” Ai đó phàn nàn.
“Bởi vì tôi chính là chồn hôi đấy,” tiếng đáp lại.
“Mẹ ơi?” Harold hỏi. “Con có nên sợ mèo không ạ?”
“Theo luật thì, có con ạ,” Agnes trả lời. “Nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt.”
Một trong những người chặt cây bỏ mũ bảo hộ ra và gãi đầu. “Chuyện này chẳng thể nào là thật được,” anh ta nói với Dave. “Đám động vật đó đúng ra nên xơi tái nhau từ lâu mới phải.”
“Đúng là chuyện hi hữu kì diệu,” một người khác lên tiếng. Anh ta rút chiếc điện thoại đời mới của mình ra. “Tôi phải đưa lên Facebook mới được.”
Rất nhiều người có vẻ có cùng suy nghĩ này. Tiếng bấm camera vang lên tứ phía. Phóng viên lờ đi hàng rào ngăn cách, lao vào chĩa mic về phía đám động vật, như thể họ kì vọng sẽ có một bài phỏng vấn chúng vậy.
Bongo vui vẻ hùa theo, một cách hơi thái quá. “Bimbim khoai tây, làm ơn,” cô quạ nói vào một chiếc mic đang vụt qua mình.
Dave tỏ vẻ bó tay nhìn Francesca. “Cái nhà trẻ động vật hỗn độn này là sao đây, thưa quý bà? Chúng tôi làm thế nào mà chặt được cái cây này xuống chứ?”
Francesca đưa tay quệt nước mắt, bà đứng dậy. Bà vòng tay qua Stephen và Samar. Rồi cùng nhau, họ chậm rãi băng qua bãi cỏ ngập bùn.
Khi bà tiến tới chỗ tôi, bà rút ra chiếc kẹp sách từ trong cuốn sổ của Maeve rồi đưa lại quyển sổ cho Stephen. Đó là một mẩu vải kẻ sọc xanh, xơ xác và bạc màu.
Điều ước của Maeve.
Thật cẩn thận, Francesca buộc nó vào cành thấp nhất của tôi, cái cành đã chật cứng điều ước. Bà nhìn thật lâu vào đoàn động vật. Lewis và Clark rên gừ gừ đầy hạnh phúc.
Đám đông trở nên yên lặng. Âm thanh duy nhất đang xì xào là đám lá của tôi.
Cuối cùng, Francesca mở lời. “Nghe này, tôi không thích phát biểu. Đó chả phải phong cách của tôi.” Bà vỗ vỗ thân tôi. “Nhưng chuyện là vầy, cho đến tận hôm nay, tôi đã quên béng mất rằng cái cây già này là một phần quan trọng trong lịch sử gia đình tôi. Và nhìn thì thấy,” bà chỉ vào đám cư dân của tôi, “nó cũng rất quan trọng với một vài gia đình khác”.
Rất nhiều người mỉm cười. Một vài người còn bật cười thành tiếng.
“Tôi ghét những từ này,” Francesca tiếp tục, chạm tay vào những chữ khắc trên thân tôi. “Rất ghét. Bà cố Maeve của tôi có lẽ cũng ghét chúng nhiều như tôi vậy. Những người sống trong khu này tốt đẹp hơn từ ngữ này.” Bà nhìn ba mẹ Samar. “Chúng tôi không hăm dọa người khác, mà chào đón họ.”
Francesca nắm lấy tay Samar. “Cái cây này sẽ ở yên đây. Và tôi mong các bạn cũng sẽ ở lại.”