← Quay lại trang sách

Chương 50

Tối hôm ấy, rất lâu sau khi đám đông đã giải tán, Samar lẻn ra khỏi cửa trước của căn nhà màu lam. Stephen, người vẫn quan sát từ cửa sổ phòng ngủ, cũng nhập hội với cô bé ngay tắp lự. Hai đứa trẻ ngồi yên lặng, dưới những cành cây trĩu đầy ước nguyện của tôi.

Chỉ một cơn gió thổi nhẹ cũng khiến đám bìa giấy tung bay như những cánh bướm đêm. Ánh trăng tràn ngập khắp nơi: trên những điều ước, trên cành lá của tôi, trên những mái đầu đầy lông măng của đám cú con, trong cả ánh mắt ngước nhìn của Stephen và Samar. Khi đắm mình trong ánh sáng bạc dịu dàng này, chúng tôi thật đẹp đẽ biết bao.

“Cậu nghĩ gia đình cậu có ở lại không?” Stephen hỏi. “Sau tất cả mọi chuyện ấy?”

“Tớ không rõ,” Samar nói. “Tớ mong là thế.”

Một cơn gió mạnh ập đến, thổi tung những tấm giấy bìa, đám ruy-băng nhảy múa trong gió. Trên cành cây thấp nhất của tôi, một mẩu giấy buộc hờ bằng len bị bung ra.

Samar bắt được nó khi nó bay lướt qua. Cô bé nheo mắt đọc dòng chữ nguệch ngoạc. Rồi cô bé đứng dậy, cẩn thận buộc lại điều ước lên cành.

“Điều ước gì thế?” Stephen hỏi.

“Một con rô bốt vô hình biết làm bài tập về nhà.”

“Đúng là bất khả thi.”

“Ừ.” Samar dựa vào thân tôi và cười. “Nhưng mà, cây biết nói cũng thế còn gì.”