← Quay lại trang sách

Chương 51

Nếu đây là một câu chuyện cổ tích, tôi sẽ nói với các bạn rằng, Ngày Ước Nguyện hôm ấy có gì đó thật diệu kì. Rằng cả thế giới đã thay đổi, và chúng tôi sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Nhưng đây là cuộc sống thực.

Và cuộc sống thực thì cũng giống một khu vườn, luôn hỗn độn.

Một vài điều đã thay đổi. Một vài điều thì vẫn thế. Nhưng dù sao thì, thân là một kẻ lạc quan, tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng về tương lai.

Ba mẹ Samar quyết định sẽ không chuyển đi, ít nhất là trong khoảng thời gian sắp tới.

Stephen và Samar đã trở thành bạn tốt. Thi thoảng chúng cùng nhau làm bài tập dưới gốc tôi.

Ba mẹ chúng vẫn chẳng nói chuyện với nhau.

Và tôi không chắc là sau này họ sẽ trò chuyện gì đâu.

Cảnh sát không bao giờ tìm thấy thằng nhóc đã khắc chữ “BIẾN ĐI” lên thân tôi. Nhưng vài tuần sau đó, tôi thấy nó đi ngang, và chỉ cho Bongo.

Cứ coi như ngày hôm đó, cô quạ đã được ‘xả’ một bãi siêu bự.

Tất cả cư dân của tôi đều chuyển về nơi họ sống, an toàn trong bọng cây của mình.

Thi thoảng họ vẫn cãi vã qua lại. Nhưng không ai xơi tái ai cả.

Francesca nộp đơn đăng ký với ủy ban thành phố để tôi trở thành “cây di sản”, đồng nghĩa với việc tôi sẽ được bảo vệ mãi mãi.

Bà cũng trở nên thân thiết hơn với một thợ sửa ống nước địa phương - người đang tìm cách xử lý đám rễ chằng chịt của tôi.

Lewis và Clark vẫn không tìm ra cách hợp tác với dây dắt.

Bongo có một người bạn mới, tên anh quạ là Harley-Davidson. Tôi ngờ là chẳng bao lâu nữa tôi sẽ được chào đón một đàn quạ con.

Còn tôi, tôi hứa với Bongo rằng mình sẽ không bao giờ tọc mạch nữa. Tôi bảo rằng tháng ngày chõ mũi vào chuyện người khác của tôi đã chấm dứt.

Thế mà đấy, chúng ta vẫn ở đây, tôi và bạn.

Biết nói sao nhỉ? Tôi lắm mồm hơn đa số các cây khác ấy mà.

Dù sao, nếu bạn tình cờ đứng gần một cái cây trông đặc-biệt-thân-thiện, vào một ngày đặc-biệt-đầy-cảm-xúc, thì cũng chẳng thiệt gì nếu dỏng tai lắng nghe một chút đâu.

Cây cối không giỏi nói đùa lắm.

Nhưng chắc chắn chúng tôi biết cách kể những câu chuyện hay.

HẾT