- IV -
CÁI bụng bà Ký Thảo to dần. Sự hòa thuận gia đình đã sắp sửa đem lại thêm một đứa con nữa. Ông Ký
thấy vui vui, bà Ký cũng bớt vẻ sầu muộn. Trong những cuộc hội họp buổi tối, cả nhà vẫn bàn tán. Bà Ký nói:
- Tôi thì tôi đoán trước rằng con gái. Cái thai lần này cũng nhỏ như lần con Dung.
Ông Ký mỉm cười khôi hài.
- Biết đâu đấy, việc là việc của Chúa, mình biết sao được.
Thằng Đức ở ngoài xen vào:
- Con thì con muốn u đẻ em trai.
Nói xong nó quay lại mấy đứa em:
- Nhỉ, chúng mày nhỉ, đẻ con trai hơn chứ. Mười đứa con gái không bằng cái hột dái đứa con trai.
Thằng Tề và thằng Vượng mới bập bẹ tập nói cũng nhắc lại câu nói ấy. Chúng quay ra trêu con Dung:
- Mười đứa con gái cũng không bằng hột dái đứa con trai. Mầy có nghe thấy không? Mười mày cũng không bằng cái hột dái tao.
Con bé tức quá không biết làm thế nào chạy lại mách mẹ:
- U không bảo, các anh ấy cứ chọc con.
Bà Ký bênh con gái-con bé bé bỏng yếu ớt vẫn được bà nuông chìu nhất nhà, có lẽ vì bà hiếm con gái-liền chữa:
- Chúng mày chỉ chòng em thôi nào. Có mười đứa con trai không bằng cái tai đứa con gái thì có.
Câu truyện đã ra ngoài đề, ông Ký liền kéo trở lại:
-U mày đã tính xem độ chừng hôm nào thì ở cử chưa.
- Có, tôi đã tính rồi, chỉ đến trung tuần tháng sau là cùng. Thầy nó định để tôi sinh nở ở đâu. Ở tỉnh thì lại đến vào nhà thương chứ gì.
- Cô Vân mới mở cái nhà thương tư ở gần trường Ánh Sáng, u mày có biết không. Cô ấy lấy cũng rẻ. Có một đồng một ngày thôi. U mày cứ nằm độ ba ngày, tiêm độ mươi phát thuốc cho khỏe mạnh. Thử xem lần này có khỏe hơn mấy lần ở nhà quê không nào.
Bà Ký nhẩm tính rồi bảo chồng:
- Cũng mất đến sáu bảy đồng đấy nhỉ. Ở nhà quê, tôi mời bà cụ Loang chẳng mất xu nào.
Bà Ký có vẻ tiếc tiền. Quen như ở nhà, bà vẫn còn coi đồng bạc là to lắm. Đẻ có một đứa con mất sáu bảy đồng thật là phí. Bà nghĩ thầm: hay là vào chỗ làm phúc nhưng bà lại xóa ý đó ngay:
- Các bà quen biết người ta cười chết.
Cho rằng vào nhà thương chỗ không mất tiền tức là làm giảm mất phẩm giá của mình đi, bà chợt nghĩ ra và bảo chồng.
- Hay thầy nó để tôi về nhà quê. Sinh nở xong tôi lại lên.
Ông Ký buồn cười vì câu nói của vợ:
- U mày tính lẩn thẩn lắm. Về nhà quê mà không tốn à! Đi lại nguy hiểm nữa. Thôi cứ để mặc tôi tính cho. U mày không phải dự vào đấy.
Trong nhà hòa thuận thì thực là vui. Trước kia ông Ký không hay để ý đến nhà cửa, thế mà lần này, thực là một sự lạ lùng, ông lại dám bỏ ra tám đồng bạc để sắm giường cho vợ, món tiền ấy ông bán cái áo ba-đờ-suy cũ. Cái giường bằng gỗ lát cùng một kiểu và cùng một người thợ đóng với cái giường của ông mục sư. Sắm xong cái màn mới nữa, ông Ký vui vẻ bảo vợ:
- Đây này giường mới cho u mày đây. Tha hồ mà đẻ nhá.
Bà Ký lườm chồng:
- Thầy mày ăn với nói hay chửa!
Từ ngày lên Bắc giang, có lẽ chỉ có lúc bấy giờ, bà Ký mới thấy vui một chút. Có lẽ chỉ lúc bấy giờ bà mới quên được những sự thiếu cùng bao nhiêu việc buồn trong nhà.
Ngày một, ngày một, chờ mãi đợi mãi, đến hơn một tuần lễ kể từ khi mang cái giường về nhà, bà Ký mới ra cái nhà đẻ tư ấy để sinh con. Nằm trên chiếc giường nhỏ, bà Ký nóng ruột chờ xem con trai hay con gái. Con trai bà đã có ba đứa rồi, được đứa con gái thì vui lắm. Ba đứa con trai, hai đứa con gái là đông, bà Ký thầm mong lượt đẻ này là cuối cùng.
Quả như lời bà muốn, lần này bà sinh con gái thực. Lúc ấy mới độ hai giờ sáng, bà mong mãi trời mau rạng để ông Ký ra thăm. Cô đỡ reo lên:
- A, em này mạnh lắm, bà ạ. Hơn ba cân đấy. Cô bé này hẳn dễ nuôi.
Bà Ký mỉm một nụ cười trong bóng tối của căn phòng:
- Cô xem hộ xem cháu có kháu không?
- Kháu lắm ạ. Cô ả này lớn lên thì khối anh chàng chết mệt đây.
Cái cô đỡ cũng vui tính. Đỡ xong còn ngồi nói chuyện một lúc rồi mới đi ngủ. Và người đàn bà phụ việc cũng dễ chịu, chịu khó ngồi với bà Ký cho đến sáng. Có lẽ cũng bởi năm hào chỉ bà Ký dúi cho lúc buổi tối.
Mới sáng sớm, ông Ký đã vào thăm vợ. Bốn đứa con trước sinh ở nhà quê vào lúc ông đi vắng cả. Riêng đứa con này mới được cái hân hạnh có cha đến thăm lúc lọt lòng.
- Con gái phải không hử u nó. Tý nữa để tôi đi làm khai sinh cho.
- Ừ con gái nhưng thầy nó đặt tên gì?
- Tôi đặt rồi, nghĩ cả đêm qua mới ra. Đặt tên con là Ân Điển, Vũ thị Ân Điển. Tên hay lắm, Ân Điển Chúa ban cho nhà họ Vũ.
- Sao thầy mày không đặt cho con cái tên khác dễ nghe hơn một chút Ân Điển tôi nghe nó thế nào ấy. Tôi định đặt tên con nó là cái Lộc.
Ông Ký mỉm cười ngắt lời vợ:
- Ân Điển hay là Lộc thì cũng gần một nghĩa, u mày đàn bà chẳng hiểu gì cả. Thôi cứ để mặc tôi.
Bà Ký lặng im không nói gì nữa và ông Ký quay ra gọi xe đến nhà thư ký. Ông cũng muốn hà tiện mấy xu xe nhưng sợ muộn giờ ra sở.
Đến bảy tám giờ mới có mấy người vào thăm. Đầu tiên là bà Thừa Minh, rồi đến bà cụ mẹ ông Thừa và mấy đứa con. Bà mục sư mãi đến buổi trưa mới vào thăm và lũ trẻ thì đến quá trưa. Buổi sáng chúng còn đi học.
Bà Ký Thảo ở nhà thương ba ngày tất cả. Mỗi bữa cơm đã có thằng Háu bưng ra. Đồ ăn khem thì cũng lại thịt kho mặn và trat hạt tiêu bắc như những lần ở cữ trước. Bà muốn dặn thằng Háu ninh cho một cái chân giò để ăn cho sẵn sữa nhưng xem chừng thằng bé cũng không làm đựợc, bà lại thôi. Lên Bắc giang đến thừa hai năm, thừa hai năm xa làng xóm nhưng cái thằng bé Háu ấy cũng chưa hấp thụ được chút thành thị nào!
Nhớ lại những lần sinh con trước, bà Ký hơi mủi lòng. Những lần trước còn ở nhà quê, thôi thì người này, người kia: chị, em, họ hàng, cả những người làng xóm lại thăm tấp nập. Người đem cho thức này, kẻ đem cho thức khác, tuy không ăn được nhưng cũng vui. Và mấy bà cụ già trong làng- bà cụ Phương, bà cụ Giảng, bà cụ Chão-lại ngủ đầy nhà, câu truyện ròn rã đến tận canh khuya. Ở tỉnh Bắc giang xa xôi này thì thật buồn, có mấy người quen đấy nhưng được họ đến thăm một chút đã là quý báu rồi.
Buổi tối sau, bà Ký phải bắt thằng Háu và thằng Tề vào ngủ ở cái giường con bên cạnh, đàn bà chả yếu bóng vía mà!
Đến ngày hôm thứ ba thì bà Ký bế con về nhà. Trả ba đồng bạc tiền buồng và gần đồng bạc cho người đàn bà phụ giúp cô đỡ, bà cũng vẫn thấy tiêng tiếc. Lại càng tiếc hơn nữa là cái ông nước bể và tá thuốc tiêm. Bà thầm nghĩ: Giá không có cũng xong! Nhưng chẳng lẽ nước Pháp sang cai trị gần một thế kỷ rồi mà bà Ký lại không được hưởng một chút văn minh nào!
Từ hôm về nhà, được bà mục sư sang chơi luôn, đem cho từ cái tã, cái áo đầm, cái mũ len của con bà ngày trước, bà Ky& hơi được vui. Con bé Ân Điển ấy trông xinh xẻo nhất trong mấy đứa con ông Ký. Nhất là so với chị nó là con Dung thì nó đẹp hơn hẳn. Ai lại chơi cũng muốn ẵm. Bà mục sư đã nói đùa:
- Em này nhờ Chúa ban phước nên trông xinh quá.
Và ông mục sư cũng nhắc:
- Đến chủ nhật tới, bà đem em sang nhà thờ để dâng cho Chúa.
Bà Ký nghe mấy tiếng dâng cho Chúa nó lạ tai thế nào, nhưng cũng không hỏi.Hóa ra đi đạo cũng lắm chuyện phiền phúc! Lại còn dâng cho Chúa, dễ thường không dâng thì con bé không nuôi được chắc. Bà Ký Thảo vẫn ngầm có ý tưởng phản đối ấy nhưng bà không để lộ ra lời ăn tiếng nói. Đã theo đạo rồi thì cứ làm theo hết cả các nghi lễ của đạo, cưỡng lại làm gì.
Ngày chủ nhật tới ấy, bà Ký bế con sang nhà giảng. Tưởng cái việc dâng cho Chúa ấy nó phiền phức thế nào, ra cũng dễ thôi. Bà Ký chỉ có việc bế con đứng giữa nhà giảng, ông mục sư đứng đằng trước hát một bài, mở một đoạn kinh Thánh ra đọc cầu nguyện:
- Xin dâng Chúa em Ân Điển này, xin Chúa gìn giữ em.